Chương 4: Hoa nhà hoa dại

"Dung Thù, nàng hãy nghe ta nói." Trịnh Đình thấy nàng thờ ơ như vậy, trong lòng hoảng loạn, hoa nhà không thơm như hoa dại, nhưng hoa trong nhà được chăm sóc cẩn thận, còn hoa dại có thể hái ở bất cứ đâu, hắn vẫn có thể biết được cái nào quan trọng hơn, hắn không muốn cúi đầu nhặt một hòn đá, mà lăn mất khóa ngọc trên thắt lưng đâu.

"Đại nhân, bây giờ phơi bày dưới ánh mặt trời cũng tốt rồi, Mục ca nhi và Ưu Thư nhi cũng dần dần hiểu chuyện, cũng không thể không danh không phận vậy mãi được, ngài và phu nhân cũng không có con, thϊếp thân cũng không phải nữ nhân bày mưu tính kế để leo lên giường ngài." Cuối cùng cũng có một cơ hội như vậy, nàng ta đương nhiên phải nắm cho chắc.

Đúng vậy, cuộc gặp gỡ riêng tư hôm nay là nàng ta cố ý hay vô ý truyền đi, nàng ta phải đánh cược một lần vì bản thân mình và và các con!

"Câm miệng!" Trịnh Đình tức giận ngăn lại những lời Hà Quyên còn chưa kịp nói ra

"Được rồi!" Vào những lúc ý loạn tình mê, hắn ta có thể nói mấy lời khoác lác, nói rằng hắn ta sẽ cho Hà Quyên một công đạo, nhưng hắn ta chưa bao giờ xem những lời dỗ dành đó là thật, phải biết Hà Quyên ngoại trừ việc động lòng người ở trên giường ra, thì nàng ta không có bất kỳ một điểm nào có thể bì kịp Dung Thù, cũng không thể xuất đầu lộ diện, thậm chí nàng ta còn không đẹp bằng Dung Thù.

Dung Thù xoay người sang một bên, khóe mắt liếc qua Hà Quyên, Hà Quyên là một nữ nhân rất khác với nàng, không xinh đẹp bằng nàng, nhưng lại giống như một đóa hoa trắng yếu ớt, khiến người ta muốn ôm nó vào trong lòng.

Hóa ra thứ hắn ta thích, hoàn toàn trái ngược với nàng.

Dung Thù người cũng như tên, vô cùng xinh đẹp, nàng có một đôi mắt to hơi nhếch lên, dưới mắt trái còn có một nốt ruồi lệ nhỏ, đôi mắt sáng long lanh, chiếc mũi cao thẳng xinh xắn, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười, đó là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, khi chưa xuất giá nàng nàng luôn thích mặc quần áo màu đỏ, phóng ngựa trên đường, đây có thể xem là một trong những cảnh đẹp nhất ở thành Trường An.

"Mặc quần áo tử tế rồi đi ra." Dung Thù phát hiện mình không thể nào bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện như nàng tưởng tượng được, ném lại một câu, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi đình viện ngột ngạt hít thở không thông này, sân viện này hoàn toàn được bố trí theo sở thích của nàng, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy đau đớn khi bước vào đây.

Hoắc Tiêu nghiêng người sang một bên, có chút lo lắng nhìn bóng lưng của Dung Thù.

Dung Thù rất khác so với những gì hắn nhớ, nàng mặc một áo màu trắng ngà, bên dưới là váy mã diện màu hồng cánh sen, khoác bối tử màu xanh nhạt, phần trên của bối tử được thêu hoa văn chữ phúc, cả người trông vô cùng đoan trang, cũng không giống như cách ăn mặc của phụ nhân ở độ tuổi của nàng, có vẻ hơi chững chạc quá.

Dung Thù chỉ trang điểm nhẹ một chút, chải búi tóc kiểu phụ nhân, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạch ngọc.

Cô gái nhỏ trước kia dù tức giận cũng kiêu ngạo, vui vẻ cũng tuỳ ý, nhưng giờ đây trên khuôn mặt nàng đầy vẻ đĩnh đạc giả tạo, giống như hiền thê lương mẫu mà nàng từng khinh thường nhất, vì tên cặn bã trong đó, màu sắc đẹp nhất trong lòng hắn đã bị nhuộm thành một mảnh màu xám.

Hoắc Tiêu thầm siết chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy trong ngực bực bội vô cùng

"Đưa nàng về Trịnh phủ." Khi Trịnh Đình và Hà Quyên lần lượt bước ra, Dung Thù cũng không quay đầu lại, mà đi ra ngoài cổng, sự riêng tư của ngôi nhà này không tệ, xung quanh không có hàng xóm, chỉ có một khu rừng trúc xinh đẹp, vừa vặn có thể che đậy những điều xấu xí xảy ra bên trong.

Một đội vũ lâm quân đang chờ bên ngoài, còn có một chiếc xe ngựa đậu bên ngoài nhà.

"Lên xe." Dung Thù phất phất tay, ra hiệu Trịnh Đình cùng Hà Quyên lên xe.

"Nương tử, ta không có ý định đưa Hà thị trở về." Trịnh Đình cau mày, muốn kéo tay Dung Thù, nhưng lại bị nàng linh hoạt né tránh.

"Lang Quân, rõ ràng là ngài đã nói sẽ cho hài tử và ta một lời giải thích mà!" Hà Quyên nhỏ giọng nỉ non oán trách.

"Ngươi im ngay." Thái độ đối xử khác hẳn với Dung Thù, Trịnh Đình trước mặt Hà Quyên giống như đại gia.

"Trịnh Đình, ngươi thật có bản lĩnh, biết hung dữ với nữ nhân!" Hoắc Tiêu ghê tởm nhất đối với loại người đọc sách đạo mạo nghiêm trang này, một đám miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng thực tế lại làm toàn những việc bẩn thỉu.