Chương 11: Ánh mắt sáng rực

Tiểu khu cũ kỹ, đèn đường đã bị hư từ lâu.

Sau khi mẹ Lâm đóng cửa, xung quanh tối om, chỉ có ánh trăng trên không trung chiếu rọi vài tia sáng thanh lãnh, không hề có độ ấm.

Hai người đứng nhìn nhau dưới hàng hiên tối đen một cái.

Có lẽ là do say rượu, Đồng Y Văn như có thể nhìn thấy con ngươi của hắn sáng tới kinh người. Đột nhiên cô cảm thấy sợ hãi, cúi đầu, bước xuống một bậc thang rồi mới quay đầu lại hỏi hắn: “Đi thôi?”

Trình Phùng Vũ cũng không nói chuyện, chỉ hô hấp đều đều, ánh mắt nóng rực kia cũng không vì trăng lạnh mà giảm xuống mảy may.

Hắn trầm mặc một hồi mới nhẹ nhàng đáp lại.

Đồng Y Văn hít sâu một hơi, vì ngại hắn say rượu nên cô cố ý thả chậm bước chân chờ hắn.

Hắn đi theo phía sau cô, mỗi bước chân giẫm thật sự rất nhẹ.

Vào lúc Đồng Y Văn còn đang thầm cảm thấy may mắn vì hắn còn chưa say tới độ không thể tự bước đi, đột nhiên phía sau truyền tới tiếng vang nặng nề.

Dường như hắn không đứng vững nên ngã vào tường.

Âm thanh nặng nề khiến cô nghe mà hoảng hốt, vội vàng quay đầu nhìn hắn, trong bóng đêm, cô bắt được ngay tầm mắt hắn.

Sáng rồi lại vẩn đυ.c.

Hắn dựa vào tường, đầu đè nặng trên vách tường, hệt như đã hôn mê, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn nhiều.

Đồng Y Văn bước về phía trước vài bước hỏi thăm hắn thế nào.

Nhưng hắn không đáp lại, chỉ cúi đầu nhìn bậc thang dưới chân. Một lúc sau, hắn mới nâng mắt lên nhìn cô, chậm rì rì nói: “Không sao cả.”

Ngoài miệng nói không sao nhưng ngay cả đứa ngốc cũng có thể nhận ra hắn đang cậy mạnh. Sợ tạo thành phiền toái càng lớn hơn, Đồng Y Văn vươn tay đỡ lấy cánh tay hắn: “Để mình đỡ cậu đi?”

Trình Phùng Vũ ừ một tiếng, từ từ đứng dậy.

Đồng Y Văn dồn lực đỡ hắn, tim đập nhanh tới lạ kỳ. Cũng có thể là do trên người hắn nồng nặc mùi rượu, lại cũng có thể là vì nhiệt độ cơ thể của hắn quá cao, cô vẫn luôn cảm thấy chính mình cũng có chút choáng váng.

Tuy hắn không mập nhưng cũng cao lớn, dù chỉ đi một đoạn đường không dài nhưng cô vẫn cảm thấy cố sức.

Cuối cùng cũng đi hết ba lầu.

Gió đêm ngày hè thổi vào hàng hiên, khiến người ta cảm thấy mát mẻ.

Đồng Y Văn hít một hơi khí tươi mát, lúc này mới thấy tỉnh táo hơn một chút. Cô giương mắt nhìn hắn, phát hiện mặt hắn vẫn đỏ như cũ, đôi mắt cũng lóng lánh nước, hệt như bị một màng nước phủ lên

Sau khi đứng thẳng, hắn cực kỳ thân sĩ mà đứng nhích sang phía bên cạnh, buông lỏng tay cô ra.

Đồng Y Văn đỏ mặt lên, sau một hồi chỉnh sửa đầu tóc, cô cầm lấy di động lên mạng đặt xe.

Cô hỏi: “Khách sạn nào vậy?”

Trình Phùng Vũ tự hỏi vài giây mới cho ra đáp án: “Duyệt Thành.”

Đồng Y Văn thầm chậc lưỡi. Thành phố A phát triển không tốt lắm, khách du lịch cũng không nhiều nên nơi đây không có quá nhiều khách sạn với nhà nghỉ.