Chương 10: Say rượu

Hắn như cảm nhận được tầm mắt của cô, đột nhiên ngẩng đầu.

Trái tim Đồng Y Văn đập mạnh một cái, bởi vì ánh mắt hắn thật sự quá sắc bén, nhưng giờ phút này hai tròng mắt có tính công kích mạnh kia lại như nhiễm đầy cồn, hiếm khi xuất hiện chút mềm mại của men say.

Sau khi chạy thoát khỏi ánh mắt hắn, cô hơi kinh ngạc ---

Mặt hắn thật sự quá đỏ, làn da vốn trắng nõn giờ phút này đã trướng tới đỏ bừng, hệt như bị nướng chín.

Ánh mắt mê ly, ngay cả sợi tóc cũng tản ra hơi thở say rượu.

Mẹ Lâm ở phía sau cô hô to: “Trời ơi, sao uống thành thế này! Ông thật là!” Bà quay đầu mắng chồng mình: “Ông đã không uống được còn cứ cố kéo Tiểu Trình uống rượu.”

Cha Lâm uống tới phình bụng, nhìn thoáng qua Trình Phùng Vũ đang trầm mặc, không cho là đúng: “Người trẻ tuổi đang khỏe mạnh, cậu ta chỉ đỏ mặt chút thôi, không say đâu! Có đúng không? Tiểu Trình?”

Trình Phùng Vũ mím khóe môi, gật đầu.

Đồng Y Văn vội đi rót nước cho hắn. Khi đưa nước qua, cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cao vυ"t trên người hắn, cánh tay và bàn tay đều nóng ngoài sức tưởng tượng.

Khi hắn nhận nước, ngón tay không cẩn thận đυ.ng trúng mu bàn tay cô, cô mất tự nhiên tránh đi, sau đó hỏi: “Khó chịu không?"

Cha Lâm lại nói: “Cậu ta chỉ bị đỏ mặt thôi, không say đâu.”

Trình Phùng Vũ cũng không nói gì nữa, chỉ là khi uống nước, yết hầu nhanh chóng trượt lên trượt xuống.

Đồng Y Văn ở ngay bên cạnh hắn, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng nhấm nuốt.

Uống xong ly nước, hắn đặt ly xuống, đứng dậy nói với mẹ Lâm: “Cảm ơn bác đã chiêu đãi, đã không còn sớm nữa, cháu phải về đây.”

Hai vị trưởng bối đều kinh ngạc đứng dậy: “Đã trễ thế này rồi, hay là cháu ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi?”

Trình Phùng Vũ liếc nhìn Đồng Y Văn đang ngồi trên sofa, lắc đầu nói: “Cháu đã đặt khách sạn rồi ạ.”

“Nhưng cháu say như vậy, bác cũng không yên tâm để cháu về một mình.” Mẹ Lâm lại ngăn cản.

“Không sao đâu, cháu bắt taxi về khách sạn là được mà.”

“Ai, không được, không thể đi một mình được.” Cha Lâm cũng bắt đầu ngăn cản.

Đồng Y Văn thấy ba người tranh chấp khó phân cũng đột nhiên đứng dậy, đề nghị: “Hay để cháu đưa cậu ấy về khách sạn đi.”

Trình Phùng Vũ liếc cô, hầu kết lại vô thức lăn lộn.

Mẹ Lâm vẫn cảm thấy phiền: “Cháu không ở lại được ư?”

“Cháu không mang theo đồ dùng để vệ sinh.” Trình Phùng Vũ chậm rãi mở miệng.

Hai người thấy hắn thật sự chấp nhất, cũng biết hắn tính tình cổ quái, không nói thêm gì nữa, cam chịu để Đồng Y Văn đưa hắn về khách sạn.

Khi hai người ra khỏi cửa, mẹ Lâm còn dặn Đồng Y Văn: “Mau mau trở về.”

Đồng Y Văn cười đồng ý.