Chương 9: Cùng ăn cơm

Từ đoạn đối thoại của bọn họ Trình Phùng Vũ biết được ---

Mấy ngày hôm trước cô mới quay về nhà, học đại học ở thành phố sát vách, nghỉ hè không có kế hoạch gì nên định ở nhà nghỉ ngơi hai tháng.

Gần đây cha mẹ cô bận rộn nên mẹ Lâm nhiệt tình ôm đồm việc ăn uống của cô mỗi ngày, cứ tới giờ lại kêu cô qua ăn cơm.

Quả táo nằm trong tay hắn gần 30 phút nhưng hắn không ăn.

Vào lúc cha Lâm gọi mọi người vào ăn cơm, hắn mới đứng dậy, đặt quả táo xuống.

Đồng Y Văn chú ý tới, dường như quả táo kia đã biến hình, trên quả táo còn có dấu tay rõ ràng.

Cô nhìn chằm chằm bóng lưng cao thẳng của hắn. Hắn cao hơn trước kia rất nhiều, chỉ là khí chất vẫn thanh lãnh cổ quái hệt như trước kia, dường như tật xấu táo bạo cũng không thay đổi mấy.

Thời cấp hai hắn rất thích bóp đồ, trái cây, giấy, bóng, đất cao su… cô nhớ không rõ, chỉ nhớ trên mặt bàn của hắn vẫn luôn đặt một vài đồ vật nhỏ rất khó phân biệt hình dáng.

Mẹ Lâm nhìn Trình Phùng Vũ đang cúi đầu căn cơm ở đối diện, khóe môi cong lên.

Tuy đứa nhỏ này tính tình cổ quái, nhưng lại là bạn học của Lâm Ngạn Hữu, đương nhiên bà cũng kính trọng vài phần. Lại nói… Đứa nhỏ này trông rất có tinh thần, vóc dáng lại cao, ngũ quan đại khí, khí chất cũng cực kỳ xuất chúng.

Nghe con trai nói, người bạn này của nó có gia cảnh rất tốt, là đứa nhỏ vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Ăn được một nửa, đột nhiên cha Lâm bưng hũ rượu ra, mời Trình Phùng Vũ uống vài ngụm.

Trình Phùng Vũ cũng không từ chối, hai người hào sảng chạm cốc trên bàn ăn.

Mẹ Lâm và Đồng Y Văn thì ngồi bên cạnh vui vẻ nói chuyện phiếm.

Bốn người trông cũng cực kỳ hài hòa.

Sau khi ăn xong, rượu cũng uống xong rồi, mẹ Lâm và Đồng Y Văn xuống bếp rửa chén. Lúc này mẹ Lâm mới vụиɠ ŧяộʍ hỏi Đồng Y Văn: “Tiểu Trình là người như thế nào vậy?”

Đồng Y Văn rửa sạch bọt xà bông trắng trên tay đi: “Dì cảm thấy thế nào ạ?”

“Hơi kỳ lạ, nhưng cũng không xấu.”

“Cũng gần như là vậy, tính cậu ấy không được tốt lắm, nhưng cũng không phải loại người vô duyên vô cớ nổi nóng với người khác. Có thể nói là… cậu ấy tương đối cô đơn, trong thế giới chỉ có chính cậu ấy.”

Đồng Y Văn đưa chén đã được rửa sạch cho mẹ Lâm.

Mẹ Lâm cái hiểu cái không, sau đó cười nói: “Vẫn là con trai dì tốt hơn đúng không? Dịu dàng lại thú vị, mặc dù không được đẹp trai như Tiểu Trình.”

Đồng Y Văn liếc bà, gương mặt lại đỏ lên.



Lúc Đồng Y Văn đi ra khỏi phòng bếp đã là bảy tám giờ tối.

Cha Lâm uống tới mặt đỏ bừng, đang nằm liệt trên sofa xem ti vi.

Trình Phùng Vũ thì ngồi ở một chỗ khác cúi đầu xem di động của chính mình. Màn hình di động lúc sáng lúc tối, sau đó lại sáng lại tối, ánh sáng lấp lóe chiếu lên mặt hắn khiến Đồng Y Văn có thể thấy được con ngươi sáng ngời của hắn, còn có nước óng ánh.