Thấy ông cụ Tôn đứng dậy rời đi, Tôn Thụy Tinh bất lực thở dài.
“ Người anh em, đừng để ý. Tôi nói này, cái nơi nhỏ bé này trăm nghìn khó khăn, hầu hạ mấy ông bà già này là khó nhất.”
Thấy Tôn Thụy Tinh bất lực thở dài như vậy, Văn Vũ cũng cảm thấy buồn cười.
Thành lập doanh trại phải giác ngộ được việc này, có đủ các thể loại người, phục vụ một người không tốt thì rắc rối ầm ĩ rồi. Trừ phi có năng lực cường đại, hoặc là dùng thực lực cực mạnh phát huy thủ đoạn như ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, nếu không tốt nhất là không động chạm đến chỗ như nơi tập trung.
Giống như Tôn Thụy Tinh trước mặt, nếu không bị những người ở doanh trại này liên lụy, dựa vào bản lĩnh của Tôn Thụy Tinh ít nhất có thể gϊếŧ được hơn 5 điểm thể chất, cần gì đặt mình vào hoàn cảnh éo le như vậy.
Văn Vũ cười nhạt với Tôn Thụy Tinh, không có ý kiến gì với chuyện này, mỗi người có cách sống của riêng mình, nếu Tôn Thụy Tinh thấy đem theo đám người này là đáng, vậy mình cũng không nên bình luận gì cả.
“ Ăn thôi.” Thấy không khí có chút gượng gạo, Tôn Thụy Tinh nói to với mọi người phía dưới. Thực ra chủ yếu là nói với những người trẻ tuổi có sức chiến đấu mà mình một tay dẫn dắt, những người lớn tuổi hầu hết đã bỏ đi cùng ông cụ Tôn rồi.
Văn Vũ cúi đầu trầm mặc ăn, không thể không nói đồ ăn ở nông thôn cũng khá là ngon, đương nhiên cũng có thể là do đây là những món nóng hổi đầu tiên mà Văn Vũ được ăn từ khi mạt thế.
Cơm nước xong xuôi, những người phụ nữ trung niên bắt đầu dọn bàn. Văn Vũ với Tôn Thụy Tinh cũng bắt đầu nói về chuyện cuộc sống.
“ Tôn đại ca vẫn luôn sinh sống ở thị trấn HL à?” Văn Vũ nhận lấy điếu thuốc Tôn Thụy Tinh đưa cho, hít nhẹ hai hơi.
“ Ừ, trước đây vẫn luôn trở hàng, nếu không xảy ra mạt thế, con gái tôi đã học đại học ở thành phố BJ, bây giờ cũng không biết thế nào rồi,” Tôn Thụy Tinh thở ra một luồng khói thuốc, ánh mắt mờ mịt nói.
“ Yên tâm đi, người tốt ắt được phù hộ, chỉ dựa vào việc Tôn đại ca cứu được bao nhiêu người ở thị trấn HL, con gái anh sẽ không có chuyện gì đâu.” Văn Vũ an ủi.
“ Cũng đúng.” Tôn Thụy Tinh bật cười.
“ Đúng rồi, người anh em, ngày mai nhờ cậu giúp đỡ, sáng mai tôi đem người đến trạm thu phí ở thành phố M xem xét, sự an toàn của cái doanh trại bé này của tôi, hi vọng cậu em Văn Vũ có thể giúp anh đây một tay.” Tôn Thụy Tinh rõ ràng là không muốn nói về chuyện nhà chuyện cửa này, có thể có nỗi khổ riêng.
Văn Vũ cân nhắc một hồi, nói với Tôn Thụy Tinh: “ Cái này không vấn đề, nhưng ngày mai đợi sau khi mọi người trở về, tôi phải rời đi, tôi cũng không giấu gì Tôn đại ca, con sư tử đuổi gϊếŧ tôi, có thể đuổi đến đây, vì vậy tôi phải nhanh chóng đi xa khỏi thành phố M.”
“ Văn Vũ huynh đệ, nếu không chê sức lực của anh đây, anh có thể giúp cậu cùng tiêu diệt con sư tử đó.” Tôn Thụy Tinh vỗ ngực. Thấy Văn Vũ chỉ cười nhưng không nói gì, Tôn Thụy tinh cũng nhận ra Văn Vũ xem thường sức chiến đấu ít ỏi của bản thân, không khỏi cười ngại ngùng.
“ Được rồi, không nói những chuyện này nữa, tôi sắp xếp chỗ ở cho cậu trước đã.”
Tôn Thụy Tinh kéo Văn Vũ, trực tiếp đi vào trong nhà,
Bên trong có rất nhiều phòng nhỏ, hầu hết đều là vách ngăn, mấy tấm gỗ đơn giản, một tấm đệm trải dưới đất là đã có một phòng.
Đưa Văn Vũ vào một vách cũng xem là sạch sẽ, Tôn Thụy Tinh áy náy nói với Văn Vũ: “Chỗ bé, điều kiện cũng không tốt, mong cậu bỏ qua.”
“ Không vấn đề gì, lúc nào rồi, tôi cũng không phải người khắt khe.” Điều kiện của phòng vách này cũng không tồi, ít nhất cũng tốt hơn nhiều nơi cậu ở thế giới trước, Văn Vũ cũng không bắt bẻ, bỏ chiến đao xuống đất.
“ Cậu nghỉ ngơi trước đi, khi nào ăn trưa anh sẽ gọi cậu.”
Thiếu thốn lương thực, mỗi ngày chỉ có hai bữa, đây vẫn là lúc mạt thế mới bắt đầu, đợi qua một thời gian nữa, làm gì có nơi tập trung nào có thể ăn một bữa no chứ. Đây xem là sung túc rồi.
Gật đầu với Tôn Thụy Tinh, Văn Vũ thấy ông rời đi, đồng thời triệu tập mọi người chuẩn bị ra ngoài xử lí đám zombie xung quanh, cứu những người còn sống sót, Văn Vũ lắc đầu bất lực.
“ Đúng là người tốt, hi vọng anh có kết quả tốt.”
Không quan tâm Tôn Thụy Tinh nữa, Văn Vũ nằm trên đệm, chợp mắt.
Văn Vũ quá mệt rồi, mấy ngày nay chiến đấu liên tục sớm đã rút cạn sinh lực của cậu, bây giờ vừa nằm xuống đệm Văn Vũ chỉ muốn lăn ra ngủ say, nhưng đáng tiếc, hoàn cảnh xung quanh khiến Văn Vũ không thể không cảnh giác.
Tiểu linh thú ôm chặt cổ Văn Vũ thϊếp đi.
……
Nghe thấy không xa chuyền đến tiếng bước chân, Văn Vũ giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy, cầm lấy thanh chiến đao.
Tôn Thụy Tinh bước vào, thấy ánh mắt mơ màng của Văn Vũ cùng thanh đao trong tay, cười ngại ngùng: “ Làm phiền cậu rồi, anh đến gọi cậu ăn cơm.”
Văn Vũ giờ mới tỉnh táo lại, nghĩ lại mọi thứ xảy ra lúc sáng.
Bỏ thanh đao trong tay xuống, Văn Vũ áy náy cười với Tôn Thụy Tinh: “ Thật ngại quá Tôn đại ca, một mình lâu rồi, không khỏi nâng cao cảnh giác.”
“ Tôi hiểu, tôi hiểu.” Tôn Thụy Tinh cười hào sảng, kéo Văn Vũ đi đến đại sảnh.
Bên ngoài trời vẫn còn sớm, nhưng tất cả người sống sót không thắc mắc gì việc ăn cơm giờ này.
Tối ăn thì phải bật đèn, chưa nói đến lấy điện từ đâu, ánh sáng sẽ thu hút zombie và thú biến dị. Bật đèn tuyệt đối là điều cấm kỵ khi mạt thế.
Trừ những người gác ở bên ngoài, tất cả người sống sót đều vào phòng ăn, Tôn Thụy Tinh cũng không phát biểu gì nữa, trực tiếp nói với mọi người một câu “ Ăn thôi” , rồi miệt mài ăn.
“ Đợi đã, tiểu Tôn, ông lão này có mấy lời muốn nói.”
Còn chưa đợi Tôn Thụy Tinh ăn được mấy miếng, ông cụ Tôn ở không xa mở miệng nói.
Tôn Thụy Tinh lau khóe miệng, cung kính nói “ Ông nói đi.”
“ Tiểu Tôn à, mấy người già chúng tôi bàn bạc rồi, ngày mai vẫn phải phiền cậu đưa chúng tôi đến thành phố M, không biết có được không.” Ông cụ Tôn tuy rằng nói với ngữ khí thương lượng, nhưng đôi mắt đυ.c ngầu nhìn chắm chằm Tôn Thụy Tinh, như là nếu không đồng ý thì sẽ treo cổ tự vẫn.
Tôn Thụy Tinh nhìn đám người già nhìn chằm chằm mình, bất lực mở miệng : “ Các vị, không phải tôi không muốn dẫn theo các vị, mà là bên ngoài rất nguy hiểm, tôi không thể đảm bảo sẽ đưa các vị nguyên vẹn trở về.”
Câu nói này của Tôn Thụy Tinh không biết chọc phải cái tổ ong gì, mấy người già phía dưới lập tức bắt đầu ồn ào.
“ Tiểu Tôn, các cậu không phải là chức nghiệp giả gì đó sao? Không phải khỏe hơn người bình thường rất nhiều sao? Đừng lừa mấy lão già chúng tôi.”
“ Đúng vậy, đúng vậy, tôi thấy tiểu Tôn là không muốn đưa chúng ta ra ngoài, không chừng chính quyền thành phố M đã triển khai công tác cứu viện rồi, tiểu Tôn là không muốn từ bỏ vị trí lãnh đạo này.”
“ Tiểu Tôn ngày trước không phải như vậy đâu, tôi nhớ ngày trước tiểu Tôn đối xử với người khác rất tốt, sao mà con người có quyền lực liền thay đổi vậy?”