Chương 3: Tiểu doanh trại (Thượng)

Nghe tiếng thở dài của Tôn Thụy Tinh, Văn Vũ cũng cảm thấy bất lực. Những người già trong thôn luôn có những tư tưởng lạc hậu với thời đại.

Chính phủ có chi viện hay không? Có, nhất định có.

Chính phủ nắm trong tay các cơ quan quyền lực, những binh lính cầm súng đối phó với zombie đã là dễ dàng vui vẻ rồi chứ đừng nói đến quân đội chuyên nghiệp như nào, có thể nói thời kỳ đầu mạt thế, thế lực hùng mạnh nhất chính là chính phủ.

Nhưng Trung Quốc rộng lớn, chính phủ có thể chú ý đến mọi thứ được không? Không thể, đợt ma khí đầu tiên xâm nhập đã khiến cho trên 20% loài người biến thành zombie, chưa kể tai họa bất ngờ ập đến, cộng thêm những người chết trong cuộc hỗn loạn mấy ngày trước, số lượng zombie chắc chắc nhiều hơn con người, đây là còn chưa kể đến số lượng lớn thú biến dị.

Trong tình huống như này, đừng nói đến một thị trấn HL nhỏ bé, cả thành phố M cũng không thấy bóng dáng của quân đội.

Thực ra nếu cứ phát triển theo tình hình này , mạt thế sẽ nhanh chóng lắng xuống. Nhưng ma tai nửa năm sau đã triệt để đập tan mọi ảo tưởng của nhân loại.

Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Văn Vũ, Tôn Thụy Tinh cũng hiểu Văn Vũ là người sáng suốt, tai họa này kể cả chính phủ có thể dập tắt được cũng cần rất nhiều thời gian. Không nghĩ nhiều nữa, kéo Văn Vũ đi vào sân.

Cả sân với mấy nhà ở bên cạnh đã được thông với nhau, không gian bên trong rất rộng, bên trong dựng rải rác mấy cái lán gỗ đơn sơ, đây là nơi ở của những người sống sót. Xung quanh sân đã được quây bằng dây thép gai, tuy xấu nhưng đủ kiên cố, có thể không ngăn được thú biến dị, nhưng tuyệt đối có tác dụng báo động trước.

Văn Vũ đi theo Tôn Thụy Tinh vào phòng, cả đại sảnh được kê đầy bàn, dưới đất còn trải mấy cái khăn trải bàn, bên trên còn bày mấy món ăn nóng hổi.

Tôn Thụy Tinh đưa Văn Vũ đến trước cái bàn tròn lớn ở giữa, một lúc sau, đoàn người đều lần lượt đi vào phòng ăn.

Phòng ăn không lớn, gần trăm người cùng vào một lượt rõ ràng chật chội, may là chỗ của Văn Vũ rộng rãi.

Nhìn những người sống sót trong doanh trại nhỏ này, Văn Vũ thở dài.

Sức chiến đấu của doanh trại này rõ ràng là kém vô cùng. Trong đó Tôn Thụy Tinh mạnh nhất, thể chất khoảng 3 điểm, số lượng chức nghiệp giả không ít, nhưng đều là những người chưa qua cường húa.

Có chút thú vị đó là, Hổ Tử, người vừa chịu trách nhiệm tổ chức đi gϊếŧ zombie, thể chất lại có thể sánh ngang với Tôn Thụy Tinh, hơn nữa nhìn biểu hiện của Hổ Tử, rõ ràng có ý giấu thực lực của bản thân.

Vấn đề là , cái doanh trại nhỏ này có quá nhiều gánh nặng. Ở khu vực nông thôn cơ cấu dân cư rất bất thường, trong doanh trại không có người già có năng lực chiến đấu, thậm chí chiếm hơn 1/3. Trong mạt thế, người già và trẻ nhỏ thực sự không có khả năng tồn tại.

Thấy mọi người đều yên vị rồi, Tôn Thụy Tinh đứng dậy, nói với tất cả mọi người: “ Buổi sáng hôm nay, tôi dẫn các chức nghiệp giả ở đây của chúng ta đến thành phố M thám thính tình hình, nhưng còn chưa đến nơi đã bị zombie dồn trở lại. Số lượng zombie quá nhiều, vì vậy chúng tôi vẫn chưa quan sát được xem chính quyền thành phố m rốt cuộc có triển khai công tác cứu viện không.

Thấy bên dưới bắt đầu ồn ào, rất nhiều người già thì thầm với nhau, mà trong số lời nói đó rất nhiều đều là oán trách Tôn Thụy Tinh.

Tôn Thụy Tinh cũng rất bất lực, những người nhà này, không mắng không đánh được, người nào cũng là bậc cha chú, chữ hiếu được truyền lại ở Trung Quốc 5000 năm, khiến Tôn Thụy Tinh cũng không thể lớn tiếng với họ.

“Nhưng mà” hai chữ này của Tôn Thụy Tinh cuối cùng cũng làm tất cả kinh sợ.

Đám người phía dưới thấy vẫn còn bước ngoặt cũng không bàn tán gì nữa, nghiêm túc nhìn Tôn Thụy Tinh.

Chúng tôi ở công trường có cứu được một người sống sót, chính là người bên cạnh tôi đây, Văn Vũ. Cậu ấy chính là thoát ra từ thành phố M, cũng có chút hiểu biết về tình hình của thành phố M. Vậy chúng ta phiền người anh em Văn Vũ nói vài câu.”

Phải nói rằng, đứng trước đám đông nói tin xấu này Tôn Thụy Tinh hoàn toàn không xứng đáng, thấy không thể nói gì có ích, trực tiếp trút gánh nặng cho Văn Vũ.

Thấy gần trăm đôi mắt đang hướng về phía mình, Văn Vũ trong lòng cảm thấy bất lực, sống qua 2 thế giới, Văn Vũ chưa từng bị chú ý lớn như vậy.

Liếc nhìn Tôn Thụy Tinh một cái, Văn Vũ bất lực đứng dậy, nhìn những ánh mắt mong chờ phía dưới, Văn Vũ nặng nề thở dài “ Tôi đành làm người xấu phá vỡ hi vọng của mọi người vậy, coi như báo đáp bữa ăn này.”

“ Mọi người nghe tôi nói.” Văn Vũ mở miệng.

“ Tình hình ở thành phố M rất xấu, thậm chí còn ác liệt hơn cả nơi này. Hơn nữa chính phủ cũng không triển khai công tác cứu hộ. Thực tế là, lúc tôi ở thành phố M có gặp người ở cục cảnh sát, còn có nhân viên chính phủ, cũng đều giống mọi người. Thậm chí tình hình chỗ này còn tốt hơn thành phố M rất nhiều.”

Câu này là thật, tuy rằng thú biến dị ở nông thôn nhiều hơn, nhưng ở thời kỳ đầu mạt thế tạo ra mối đe dọa lớn với loài người không phải thú biến dị, mà là đám zombie yếu ớt, thành phố càng đông dân số, thiệt hại do zombie gây ra càng nghiêm trọng.”

“Cậu nói dối, chính phủ chắc chắn đã triển khai công tác cứu hộ rồi, tôi thấy cậu chính là tù trốn trại, có phải phạm tội ở thành phố M trốn ra không?”

Một ông lão gần 80 tuổi ở phía dưới run rẩy chống nạng đứng dậy, chỉ vào mũi Văn Vũ lớn tiếng chất vấn.

Văn Vũ cẩn thận nhìn ông lão đang đứng, bàn ăn ông lão đang ngồi đều là những người già bằng tuổi ông ta, người nào người nấy nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ vực.

“ Lời cũng chỉ có vậy thôi, tất cả đều là sự thật, tin hay không là tùy mọi người.” Văn Vũ cho rằng cãi nhau với mấy người già này hoàn toàn chả có ý nghĩa gì cả, vừa nói hết lời liền ngồi xuống.

Tôn Thụy Tinh thấy mấy người già này ngày càng kích động, vội vàng đứng dậy, nói to với tất cả mọi người: “ Tất nhiên, lời của Văn Vũ có thể đúng, cũng có thể sai, tình hình cụ thể rốt cuộc như thế nào, cái này còn phải chứng thực. Vì vậy ngày mai tôi sẽ đi thành phố M, đến lúc đó sẽ cho mọi người một câu trả lời.”

“Chúng tôi cũng đi, không ở đây nữa, Tiểu Tôn, ngày mai cậu đưa chúng tôi cùng đến thành phố M, tôi không tin chính phủ của chúng ta không giải quyết được mấy người chết này sao.” Ông lão vừa chất vấn Văn Vũ gõ mạnh cây gậy lớn tiếng nói.

Văn Vũ có chút kinh ngạc, ông già này còn không đi nổi thế mà có thể nói lớn như vậy.

Nhìn mấy ông bà cùng bàn với ông lão kia hùa theo, sắc mặt Tôn Thụy Tinh lúc xanh lúc tím, cuối cùng bất lực nói: “ Được được được, ông cụ Tôn, ăn cơm trước, ngày mai nói tiếp được không.”

“Hừ.” Ông cụ Tôn lườm Văn Vũ và Tôn Thụy Tinh một cái sắc lẹm, ăn bừa hai miếng liền liền rời đi.