Chương 5: Mối nguy hiểm dưới màn đêm

Tôn Thụy Tinh bất lực thở dài, nhìn mấy ông bà lão càng nói càng hăng, thậm chí còn nghi ngờ ông ta liệu có phải phản động không. Mấy người phụ nữ trung niên không có chút kiến thức gì về mạt thế cũng nói theo.

“Đủ rồi, mọi người nghe tôi nói vài câu!” Tôn Thụy Tinh hét lên.

“Ngày mai tôi sẽ đưa mọi người ra ngoài, tôi chỉ có thể nói rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm sự an toàn cho mọi người.” Những lời an ủi khuyên nhủ của Tôn Thụy Tinh không có hiệu quả, ông ta chỉ có thể thỏa hiệp.

“Ừ, Tiểu Tôn, cậu yên tâm, chúng tôi không gây thêm phiền phức gì cho cậu đâu, ăn cơm đi.” Ông cụ Tôn thấy mình đã đạt được kết quả như mong muốn thì cười ha ha, nói với những người xung quanh.

Văn Vũ nhìn vẻ mặt phiền muộn của Tôn Thụy Tinh thì đột nhiên hiểu ra, người đàn ông này sớm muộn gì cũng sẽ bị đám người này trói buộc đến chết.

Cơm nước xong xuôi, Văn Vũ chào hỏi Tôn Thụy Tinh mấy câu rồi đi về phòng mình.

Vừa rồi Văn Vũ vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ.

...

Trong bóng đêm dày đặc, có một con chuột to lớn tròn trịa lặng lẽ xuất hiện ở trên dãy núi gần thị trấn HL.

Chiếc mũi dài nhỏ của nó không ngừng đánh hơi khắp xung quanh, cố gắng tìm một ít thức ăn. Bởi vì, cả ngày nay,con chuột biến dị cấp một này chưa ăn gì cả.

Không phải không đủ thức ăn, mà là vì trực giác nhạy bén của động vật nói cho nó biết ở gần đây có một nhân vật vô cùng đáng sợ, giống như một người khổng lồ đã ngủ đủ giấc, bây giờ chậm rãi tỉnh dậy.

Con chuột đi về phía trước, đến một khu đất hoang vắng thì dừng lại.

Có một mùi hương hấp dẫn từ lòng đất bay ra, đây là mùi của thức ăn.

Con chuột nhanh chóng dùng hai chân trước đào bới trên mặt đất đầy bụi bặm. Sau khi biến dị, các móng vuốt của nó vô cùng nhạy bén, không mất bao lâu nó đã tìm được thức ăn của mình.

Đó là một rễ cây có đường kính khoảng chừng 5 centimet, dài và nhỏ, bên trên còn có những chiếc rễ mảnh không ngừng uốn éo.

Con chuột lớn không thèm quan tâm đây rốt cuộc là chủng loại gì, sự đói bụng đã khiến nó mất đi lí trí. Con chuột há chiếc miệng rộng, hung hăng cắn xé rễ cây trước mắt.

Nhưng không cắn đứt được.

Con chuột lớn vô cùng bối rối, rốt cuộc đây là gì mà có thể chống lại được hàm răng sắc bén của nó?

Các rễ cây trên mặt đất giống như nhận được tín hiệu, điên cuồng nhúc nhích. Sau đó, trước khi con chuột lớn kia phản ứng lại được thì những rễ cây nhỏ dài giống như con rắn, nhanh chóng quấn chặt lấy nó.

Con chuột giãy dụa điên cuồng, nhưng những rễ cây này siết lấy nó càng lúc càng chặt, sau đó lập tức kéo cả con chuột chui xuống lòng đất.

Tiếng kêu của chuột dần dần biến mất, chỉ để lại một cái hố trên mặt đất. Không lâu sau, mặt đất bắt đầu chuyển động, nhìn kĩ thì thấy là do có vô số những rễ cây nhỏ dài thu dọn hết những dấu vết trên mặt đất. Sau đó, chỗ đất này trở lại như bình thường.

...

Bên trong nơi tụ tập của Tôn Thụy Tinh, cách nhà chính không xa.

Những tiếng nói chuyện trầm thấp vang lên trong sân nhỏ.

“Chuẩn bị thế nào rồi?” Một giọng nói xa lạ vang lên.

“Chuẩn bị xong hết rồi. Ngày mai ông đây có liều cái mạng già này cũng không để cho mưu kế của tên phản động Tôn Thụy Tinh thành công.” Đây là giọng nói của ông cụ Tôn.

“Tốt lắm, ông cụ Tôn không hổ là lão thành cách mạng, quả nhiên rất có trách nhiệm. Tổ quốc sẽ không bao giờ quên mọi người. Tôn Thụy Tinh âm mưu chiếm núi làm vua, coi thường luật pháp, đây là sự phản bội, tổ quốc nhất định không bỏ qua cho ông ta.” Giọng nói xa lạ trước tiên khen ngợi ông cụ Tôn vài câu, sau đó bắt đầu lên tiếng trách mắng Tôn Thụy Tinh.

“Ông cụ Tôn, vật này ông hãy giữ cẩn thận. Ngày mai khi mọi người và Tôn Thụy Tinh lên xe thì hãy đốt nén hương này lên, Tôn Thụy Tinh có nói gì cũng đừng quan tâm. Tổ quốc nhất định sẽ nghiêm trị Tôn Thụy Tinh.” Người này nói xong thì vang lên tiếng lục lọi đồ đạc, sau đó người này đưa thứ gì đó cho ông cụ Tôn.

Ông cụ Tôn nhận lấy nén hương, ngáp một cái rồi trở lại trong phòng. Người già cũng không có tinh thần được như hồi còn trẻ, ông ta cũng buồn ngủ rồi.

Ông cụ Tôn vừa vào nhà thì lại có tiếng nói chuyện vang lên trong sân: “Trưởng trấn Lý, lão già này có đáng tin không?”

“Sao lại không đáng tin? Những người già này đều rất trung thành với quốc gia. Hơn nữa, chỉ cần dựa vào thân phận của tôi, sau đó nói làm việc cho đất nước thì mấy người này chắc chắn sẽ nói gì nghe nấy. Tôn Thụy Tinh thực đáng thương, dốc hết sức lực cứu mấy người này trở về, coi như cha chú trong nhà, vậy mà trong nháy mắt đã bị bán đứng. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lòng yêu nước và ý chí trung thành của đời sau không bằng đời trước nhỉ?” Trưởng trấn Lý thở dài.

“Ha ha.” Một tiếng cười lúng túng vang lên, sau đó người này nói với trưởng trấn Lý: “Ngày mai tôi chịu trách nhiệm coi nhà, phần lớn người của đội tuần tra cũng đã bị tôi mua chuộc rồi. Khi đến giờ, trưởng trấn Lý cứ dẫn người đến đây hợp nhất nơi này với doanh trại là được. Nhưng mà sau khi mọi chuyện thành công, những lợi ích mà trưởng trấn Lý đã hứa...”

“Yên tâm đi, phụ nữ, quyền lực, thực lực, tất cả sẽ là của Lâm Hổ cậu.”

“Thế thì tốt, thế thì tốt!” Lâm Hổ, cũng chính là Hổ Tử hài lòng nói.

“Đúng rồi, vừa nãy nén hương mà trưởng trấn Lý lấy ra là gì thế? Có thể gϊếŧ được Tôn Thụy Tinh không? Nếu như Tôn Thụy Tinh sống sót trở về thì mọi chuyện sẽ rắc rối.” Hổ Tử hơi áy náy với Tôn Thụy Tinh, dù sao nhờ có Tôn Thụy Tinh thì anh ta mới có thể sống sót. Hổ Tử không muốn Tôn Thụy Tinh biết về sự phản bội của mình, thế nên, phương pháp tốt nhất chính là khiến cho Tôn Thụy Tinh không bao giờ trở về được nữa.

“Ha ha, yên tâm đi, đây là thứ tôi lấy được bên trong bảo địa, nhất định sẽ khiến Tôn Thụy Tinh một đi không trở về.” Trưởng trấn Lý khẳng định chắc nịch.

“Bảo địa?” Hổ Tử nghi ngờ hỏi.

“Ha ha, chờ khi cậu gia nhập với chúng tôi thì sẽ biết tất cả mọi chuyện. Tôi tin tưởng người anh em Lâm Hổ cũng có thể nhìn ra được, ở trong thế giới chết tiệt này, đi theo tôi sẽ mạnh hơn đi theo Tôn Thụy Tinh nhiều. Tôi đây sẽ không để cậu phải thiệt thòi đâu. Chờ đến lúc đó, chúng ta ở trấn HL nho nhỏ này làm vua một cõi, cậu nói có vui vẻ không?”

Trưởng trấn Lý thấy Lâm Hổ gật đầu thì trong lòng âm thầm cười nhạo. Dựa vào thực lực và thủ đoạn của Lâm Hổ thì chỉ xứng đáng làm người của đội tuần tra thôi. Còn muốn cùng ông ta tận hưởng vinh hoa phú quý? Anh ta cũng không soi gương nhìn xem mình là cái thá gì.

“Nếu mọi chuyện đã sắp xếp xong thì tôi về trước đây. Trưa mai tôi sẽ dẫn người của tôi đến.” Trưởng trấn Lý gật đầu với Hổ Tử, sau đó cả người mờ mịt, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Lâm Hổ nhìn chỗ trưởng trấn Lý biến mất, vẻ mặt hơi căng thẳng, nhưng ngay sau đó lại trở nên tàn nhẫn.

“Người sống sót chẳng phải chỉ cầu mong phú quý thôi sao? Anh Tôn, nếu anh không cho tôi thì tôi sẽ tự mình lấy.”