Thị nữ bên cạnh nói với ta, tay cầm bánh ngọt dừng lại.
Tâm sự cùng ta? Nghĩ như vậy, ta ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Thuý, ta cùng đại nhân….chuyện kia đã bao lâu rồi không..?”
Tiểu Thuý nhíu mày, sau đó liền nhìn ta đầy ý tứ, “Bẩm phu nhân, phu nhân và đại nhân còn không có ở chung một phòng ạ.”
“Không có?”
Ta cũng nhíu mày theo, “Kết hôn lâu như vậy cũng chưa từng động phòng, đại nhân của các ngươi có phải mắc cái bệnh kia không?”
Tiểu Thuý mặt nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Nghe phu nhân nói, hình như là như vậy, nô tỳ ở trong phủ nhiều năm như vậy chưa bao giờ gặp qua đại nhân cùng với nữ nhân nào….”
Tiểu Thuý nói không hết câu nhưng ta cũng hiểu ý tứ của nàng ta.
Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng bớt mối lo lắng về chuyện đó phải đối phó thế nào.
“Đại nhân luôn rất quan tâm để ý đến phu nhân.” Tiểu Thuý thẹn thùng nói, “Thật là khiến người khác ghen tị.”
Ta lười nhác ngả người ra sau, ăn hết miếng bánh ngọt, thở dài nói: “Quan tâm thì cũng vô dụng thôi, nữ nhân một ngày nào đó rồi sẽ già đi, không con không cái, về sau cũng chỉ là một người đàn bà bị ruồng bỏ.”
Nhiều ngày từ khi rời khỏi Lục vương phủ, lòng ta cũng đã bình tĩnh hơn. Thiết nghĩ có thể quay về thăm cha mẹ mình thì càng tốt.
“Phu nhân, mấy ngày nay người thay đổi rất nhiều.” Nghe Tiểu Thuý nói vậy, khiến ta giật mình hoảng sợ.
“Thay đổi như thế nào?”
“Người nói nhiều hơn, tính tình cũng trở nên ôn hoà.” Tiểu Thuý nói.
Ta nuốt một ngụm nước miếng, “ Cái đó…Vậy ta sẽ cố gắng đem miệng mình khoá lại.” Có điều chuyện này cũng quá là khó khăn đi, ta chính là kẻ thích lắm lời~
Tiểu Thuý lắc đầu, cười cười: “Phu nhân có thể nói chuyện nhiều thì vẫn tốt hơn.”
Nghe vậy, tâm tư đang treo ngược cành cây của ta cũng được gỡ xuống. Không chung phòng, Trần Du sẽ không phát hiện ra. Ta chỉ sợ rằng sau khi bị phát hiện sẽ bị coi là kẻ điên.
Ta cho Tiểu Thuý lui xuống, một mình nằm trên ghế dài trong sân, lúc sau đã ngủ…. Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy người mình nhẹ bẫng, giống như bị ai đó ôm lên.
………….
Ta bỗng mở to mắt, đập vào mắt là góc mặt của Trần Du.
Hắn rất khoẻ, bước đi trầm ổn, dựa vào ngực hắn cảm thấy rất an toàn. Ta không thoải mái khi bị ôm như vậy, nhưng nếu ta cứ để vậy liệu hắn có phát hiện ra manh mối gì đó không?
Hai vật cứng cứng trước ngực hắn này là cái gì vậy? Nghĩ vậy, ta bèn đưa tay lên sờ soạng, khi tay ta vừa chạm vào thì đỉnh đầu vang lên một giọng nói, “Mới không gặp một lát, không ngờ tâm tư của phu nhân lớn hơn nhiều đấy.”
Bị giọng nói làm cho sợ hãi, ta vội rụt tay lại, cười cười nói: “ Phu quân, thϊếp là muốn xem cơ thể chàng gần đây có tập luyện hay không.”
Thật mất mặt!