Chương 4

Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Trần Du, hắn cũng không nói lại. Đi thẳng vào phòng, hắn đặt ta ở trên giường, cởi bỏ áo ngoài của ta. Sau đó hắn đem quần áo mình cởi xuống, quay đầu nhìn ta, hỏi một câu làm ta không hiểu, “Nàng không sợ ta làm gì nàng sao?”

“Hả?” Ta nhíu mày, sau đó liền lắc đầu, “Không sợ chút nào, chàng nói gì lạ vậy?” Vị huynh đài à, nên chữa bệnh cho tiểu đệ đệ trước đã~

“Ngươi không phải Trì Đường, đúng không?”

Hắn từng bước một đi về phía ta, trên mặt vẫn là nụ cười như không trước đó, giống như nụ cười này vẫn luôn ở trên mặt.

“Nàng ấy không hề quen thuộc đường đi của Lục vương phủ, không thích ăn đồ ngọt và không bao giờ kêu ta là phu quân, người hiện tại với người ngày trước tính cách hoàn toàn trái ngược, ngươi là ai?”

Thất sách!!! (Sai lầm)

Nhưng ta thật sự không biết tính tình của vị phu nhân nhà thừa tướng này, muốn ta bắt chước, cũng chẳng có khuôn mẫu mà bắt chước.

Ta mang một vẻ mặt vô tội nhìn hắn, giọng nói có chút mất mát, hít hít mũi:

“Nữ nhân giống như một bông hoa, qua thời kì nở rộ sẽ chẳng có ai ngó ngàng, bị người ta bỏ rơi, thϊếp nghĩ về điều đó thôi, chỉ muốn dành khoảng thời gian ngắn ngủi này cùng đại nhân làm một đôi vợ chồng bình thường, chuyện này là sai sao?”

Ta lệ rơi lã chã như cành hoa lê đẫm mưa xuân*, đáng thương đến cực điểm, còn lau nước miếng dính trên mặt.

*Ngọc dung tịch mịch lệ lan can, lê hoa nhất chi xuân đái vũ. (trích Trường hận ca của Bạch Cư Dị)

“Chỉ vậy thôi?” Trần Du khoé miệng nhếch lên một vòng cung hoàn mỹ, “Thế thì bổn tướng quân đây liền yêu thương ngươi.

Trần Du thật sự yêu thương ta. Hắn tiến lên, dùng lực ở tay nhéo hai má ta.

“Ngươi thật sự là Trì Đường?”

“Là thật.” Ta gật đầu đầu, ánh mắt đầy chân thành, “Nếu thϊếp nói điêu sẽ con trai của chàng”*. Ta vốn dĩ tên là Trì Đường mà, Trần Du tức khắc cau mày liếc mắt nhìn ta một cái, “Con trai….ngươi nói gì vậy?”

*Đây là một phương ngữ ở khu vực Tứ Xuyên và Trùng Khánh, "儿豁" dịch là "con trai lừa dối", có nghĩa là "kẻ nói dối, nếu nói dối sẽ là con trai của bạn", nó thường được dùng để thề rằng bạn không lừa dối người khác.

Ta không ngờ chuyện này hắn lại nghiêm túc đến vậy, lại sụt sùi, khóc sướt mướt mà nói: “Đại nhân, chúng ta là phu thê đã nhiều năm, chàng ngay cả một chút tin tưởng ta cũng không có?”

Hắn lẳng lặng nhìn ta, không nói gì. Im lặng một lúc vẫn là lên giường ngủ cạnh ta. Bởi cúi đầu nên ta không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ nghe thấy tiếng nói: “Đường nhi, ta tất nhiên là tin tưởng nàng, nhưng tính tình của nàng bây giờ, thật sự rất giống một người bạn cũ ta từng quen.”

Ta nghe thấy vậy, tâm tư mới thả lỏng đôi chút, nhưng ta vẫn cảm thấy Trần Du giống như biết điều gì đó. Mà dù có thế nào đi chăng nữa, chỉ cần hắn không nghi ngờ, đối với ta cũng đều là chuyện tốt.

……….