Chương 2

Ngồi trên xe ngựa quay về phủ, ta và hắn không nói với nhau lời nào.

Khi sắp đến phủ, Trần Du lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.

“Sao hôm nay phu nhân lại đi lạc vào hậu viện?”

Không đợi ta mở miệng, hắn chậm rãi nói: “Ta đã tìm nàng rất lâu.”

Giọng nói này, làm cho ta cảm thấy như hắn đang ấm ức lắm.

Ta hắng giọng, “Thϊếp… vội vã chạy đi tìm đại nhân, không biết cớ làm sao lại lạc vào đó.”

Trần Du cười cười, “Sao giờ nàng lại dè dặt như thế?”

Nghe vậy, ta rơi vào trầm mặc.

Hai người bọn họ trước đây như thế nào, sao lại ở cùng nhau, ta sao mà biết được?

Ta cứng họng không trả lời nổi, đành mỉm cười cho xong chuyện.

Ngày hôm sau, khắp kinh thành đã thi nhau lan truyền một tin đồn: Lục vương phi tro cốt chưa kịp lạnh, Vương gia đã vội vã tìm niềm vui ở sai nhà.

Không cần đoàn cũng biết là Trần Du làm bởi sự tình ngày đó chỉ có ta và ngài ấy thấy.

Ta nhưng thật ra không nghĩ tới, này Trần Du là một tiếu diện hổ*

*người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.

Buổi chiều hắn về phủ, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cùng ta dùng bữa tối.

Lại đặt vào bát ta một miếng thịt gà, “Nàng cơ thể còn chưa hồi phục, cần bồi bổ nhiều.”

Ta nhìn trong bát kia là xương đùi gà, cúi đầu nói: “Ừm.”

Nếu bí mật bị phát hiện thì không tốt rồi.

Dùng xong bữa tối, Trần Du lại đi. Lại nói, Trần Du này rất lợi hại, còn trẻ tuổi mà đã lên được vị trí thừa tướng.

Hoàng đế chìm trong tửu sắc, cho nên mọi việc đều là Trần Du xử lý, cũng bởi vậy mà công việc triều đình trên dưới đều yên ổn, không khiến lòng người bất mãn.

Ban đêm, ta ngồi ở trong sân hóng gió, lại sai người mang lên chút điểm tâm ngọt.

“Phu nhân, đại nhân nói đêm nay xong việc sớm sẽ về tâm sự với phu nhân.”