Chương 3

Suy nghĩ của Thẩm Tố bị âm thanh mang theo chút trẻ con cắt đứt, tầm mắt của nàng cũng theo đó dừng lại trên người từng tiếng gọi tiểu thư cô nương trước mắt.

Nguyên chủ là đại tiểu thư Thẩm gia của Lạc Nguyệt thành, cha mẹ đều đã qua đời, chỉ dư ra gia nghiệp phong phú. Tuy là trẻ mồ côi, nhưng tiền tài an cư lạc nghiệp cũng đủ giàu có, chỉ là tính tình của nguyên chủ nhu nhược, còn có một trái tim nhạy cảm, vì nhớ cha mẹ mà đau buồn, cho nên Thẩm Tố mới có cơ hội xuyên qua.

Cô nương trước mắt tên là Thúy Đào, là nha hoàn của nguyên chủ.

Thúy Đào nhỏ hơn nguyên chủ 4 tuổi, hiện tại cũng chỉ vừa tròn 14, khuôn mặt nhỏ tròn trịa nhìn còn có chút non nớt, chỉ vì từ nhỏ đã được cha mẹ của nguyên chủ nhận nuôi, cho nên coi nguyên chủ là thân nhân duy nhất, mấy năm nay đều là nàng bảo vệ nguyên chủ, tính khí yếu đuối của nguyên chủ mới không đến mức bị người khi dễ, còn có thể an an ổn ổn trồng hoa nuôi chim, chỉ tiếc nguyên chủ quá nhớ cha mẹ của nàng, bỏ lại một mình Thúy Đào.

Thẩm Tố cũng không phải là người dễ dàng nảy sinh thiện tâm, nàng chỉ là đã từng thể nghiệm cảm giác bị bỏ rơi.

Nàng không thể giải thích với Thúy Đào chuyện linh hồn luân phiên, cũng không thể nói cho Thúy Đào biết quyển sách này có nguy hiểm rất lớn, nhưng nàng nguyện ý cho cô nương này một chút thiện ý.

Thẩm Tố đặt cái l*иg chim trong tay lên bàn, nói với Thúy Đào:

"Thúy Đào, chúng ta rời khỏi Lạc Nguyệt thành thôi."

Trong sách miêu tả Giang Tự tấn công Lâm Tiên Sơn, đó chính là nói phạm vi trăm dặm máu chảy thành sông, Lạc Nguyệt Thành rất gần Lâm Tiên Sơn, nơi này tuyệt đối không phải là nơi đặt chân lâu dài, là một người xuyên sách không có bàn tay vàng, nàng không thể đảm bảo mình và Thúy Đào có thể sống sót thoát khỏi Giang Tự.

Nghĩ đến bàn tay vàng, Thẩm Tố bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, vừa rồi nàng giống như bị cặp mắt kia túm vào ảo giác, chỉ là bên tai đột nhiên vang lên âm thanh làm nàng có thể tránh thoát gông cùm xiềng xích như vậy.

Thẩm Tố không phân biệt được đó là âm thanh gì, chỉ trong nháy mắt âm thanh này vang lên, ý thức trong nháy mắt trở nên ráng rõ.

Đây có thể là bàn tay vàng của nàng hay không?

Thúy Đào xoa xoa lòng bàn tay, vẻ mặt phức tạp nói:

"Tiểu, tiểu thư, ngươi muốn đi đâu? Lạc Nguyệt thành cách Lâm Tiên sơn gần như vậy, chúng ta đợi ở chỗ này có càng nhiều cơ hội cầu tiên vấn đạo hơn không phải sao?"

Thẩm Tố sửng sốt, nàng cho rằng trong trí nhớ của nguyên chủ, Thúy Đào đối với nàng toàn tâm toàn ý sẽ kiên định đi theo nàng rời khỏi, ngoài dự đoán chính là Thúy Đào thoạt nhìn rất kháng cự, nhưng ai đều có chí hướng khác, nếu như Thúy Đào muốn tìm tiên hỏi đạo thì nàng cũng sẽ không cưỡng bách Thúy Đào đồng hành với nàng, chỉ là cho dù muốn vào tiên môn, Lâm Tiên sơn cũng không phải là lựa chọn tốt, thậm chí có thể nói hiện tại, tứ đại môn phái tu tiên cường đại nhất cũng không phải là lựa chọn tốt, đao của Giang Tự cũng sẽ không lưu tình, trong tương lai, tứ đại môn phái cường đại của hiện tại đều sẽ hóa thành một mảnh phế tích, đệ tử trong môn bôn tẩu đào vong, sẽ có vô số thương vong.

Môn phái nhỏ an toàn hơn so với đại môn phái.

Nàng không ngăn cản Thúy Đào tu tiên, nhưng chính nàng chỉ muốn tránh nam nữ chính và Giang Tự, an an ổn ổn mà sống cả đời.

"Thúy Đào, ta không muốn cầu tiên vấn đạo."

Tuy ngữ khí của Thẩm Tố nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.

Trong trí nhớ của Thúy Đào, tiểu thư chưa từng kiên định như vậy, trong trí nhớ của nàng, Thẩm Tố là thương xuân bi thu, đa sầu đa cảm, ngay cả lá rụng từ trước mắt nàng bay xuống, nước mắt cũng có thể giống như chặt đứt sợi dây, nói chuyện càng nhu nhược, lại thêm vài phần vô lực, rõ ràng thân thể của Thẩm Tố không có bệnh xấu, lại còn suy yếu hơn mấy phần so với bệnh nhân bình thường.

Nàng có thể cảm nhận được Thẩm Tố thay đổi rồi, vốn nên vui sướиɠ, chỉ là Thẩm Tố nói nàng không muốn cầu tiên vấn đạo.

"Vì sao! Tiểu thư, chỉ có bước lên tiên đạo thì sinh mệnh của ngươi mới không chỉ là kẻ hèn trăm năm."

Phản ứng của Thúy Đào quá kịch liệt, nghe ra nàng không giống như là tự tu tiên, càng giống như là đang lo lắng Thẩm Tố sống quá ngắn.

Thẩm Tố vừa định mở miệng hỏi nguyên nhân thì bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh phành phạch.

Giống như âm thanh vung cánh.

Thẩm Tố theo bản năng nhìn về phía l*иg chim, chim tước nho nhỏ trong l*иg kia ngoan ngoãn cuộn tròn nghỉ ngơi ở trong l*иg, hai tay không rung động, cánh càng không phát ra tiếng vang, hơn nữa nghe âm thanh lớn nhỏ để phán đoán, đó hẳn là hai cánh thật lớn kích động mới có thể phát ra âm thanh.

Nàng cau mày, nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai, âm thanh không thu nhỏ, ngược lại theo sự truy vấn của Thúy Đào càng ngày càng vang.

"Tiểu thư, vì sao!"

Phành phạch phạch---

Giống như giọng nói của Thúy Đào càng nhanh thì âm thanh kia càng vang.

Thẩm Tố hồ nghi đánh giá Thúy Đào một phen, trịnh trọng hỏi:

"Thúy Đào, ngươi có nghe thấy âm thanh kích động giống như vỗ cánh hay không?"