Chương 4

Thúy Đào ngẩn ra, nàng theo bản năng sờ lên cánh tay của mình, dùng sức nắm chặt, rũ tầm mắt nói:

"Tiểu thư, không phải ngươi muốn rời khỏi Lạc Nguyệt thành sao? Nếu đi đường xa, có phải chúng ta cần ngựa tốt hay không, không bằng chúng ta lên phố xem thử?"

Theo tâm trạng của Thúy Đào ổn định lại, âm thanh kia cũng theo đó biến mất.

Thẩm Tố càng cảm thấy rõ ràng đó không phải là ảo giác của nàng, lỗ tai của nàng thật sự có thể nghe thấy một ít âm thanh che giấu, hơn nữa thủ đoạn di chuyển lực chú ý của Thúy Đào cũng không cao minh, thậm chí quá rõ ràng.

Thoạt nhìn âm thanh kích động kia rất giống với giọng nói của Thúy Đào.

Là yêu sao?

Thật đúng là xui xẻo, vừa mới xuyên sách nhận định người tốt, lại phát hiện người tốt là yêu.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, khi cha mẹ của nàng qua đời, Thúy Đào chỉ mới mười tuổi, cô nương mười tuổi phải bảo vệ nguyên chủ không bị ai khi dễ, còn phải bảo vệ gia tài rất giàu có kia của nguyên chủ, không khỏi gian nan, nhưng nếu như nàng là yêu thì cũng hợp lý.

Ở trong thành Lạc Nguyệt, bên cạnh còn có yêu, Thẩm Tố chỉ cảm thấy đao này đã đặt trên cổ nàng, cũng không biết bây giờ là tuyến thời gian nào, nhưng đừng nói nàng còn chưa kịp rời khỏi thành Lạc Nguyệt, Giang Tự đã tới tàn sát dân trong thành.

Nhưng cho dù không có Giang Tự thì người này đi theo bên cạnh cũng rất nguy hiểm.

Trên đường đi, Thẩm Tố đều tận lực khống chế ánh mắt nhìn về phía Thúy Đào, tuy trong trí nhớ của nguyên chủ Thúy Đào là một cô nương rất tốt, nhưng vừa mới đi vào thế giới xa lạ, Thẩm Tố vẫn là một người trói gà không chặt, rất khó không sợ hãi một con yêu không rõ mục đích.

Nhưng thoạt nhìn, xem ra, Thúy Đào cũng không có ý định làm tổn thương đến nàng.

Trong lòng Thẩm Tố thoáng phóng khoáng một chút, người đã được Thúy Đào đưa tới mã thị, dọc theo đường đi các nàng còn gặp gỡ một ít người tu tiên.

Thúy Đào phàm là nhìn thấy thủ đoạn người tu tiên sử dụng vượt quá thường nhân, luôn để Thẩm Tố nhìn một lần, thật giống như muốn dùng những thứ này để hấp dẫn Thẩm Tố sinh ra hứng thú đối với tu tiên, nhưng tu tiên hay không cũng phải xem thiên phú, cho dù nàng muốn tu tiên cũng không thấy được thiên phú.

Hơn nữa căn cứ theo miêu tả của nguyên tác, người tu tiên đều điệu thấp đến cực điểm, tận khả năng tránh quấy rầy sinh hoạt của người bình thường, các nàng cũng rất ít khi đặt chân vào thành trì ầm ĩ, nhưng người tu tiên xuất hiện ở thành Lạc Nguyệt có hơi quá nhiều, còn hoàn toàn không che giấu thân phận của mình, thật sự là rất kỳ quái.

Thẩm Tố gọi lại Thúy Đào:

"Thúy Đào, ngươi cảm thấy trên đường đi chúng ta gặp phải quá nhiều người tu tiên hay không?"

Thúy Đào còn chưa đáp lời, nhà có ngựa để bán liền đón tới:

"Tiểu thư có điều không biết, hai ngày trước, Lạc Nguyệt thành trời sinh dị tượng, nghe nói là có thiên tuyển chi tử hạ phàm, các đại tông môn đều tụ tập ở Lạc Nguyệt thành chính là vì tìm kiếm thiên tuyển chi tử này."

Thiên tuyển chi tử!

Nghe được bốn chữ Thiên tuyển chi tử, Thẩm Tố rốt cuộc cũng an lòng hơn rất nhiều đối với thời gian trên văn lộ, thậm chí không nóng nảy rời khỏi thành Lạc Nguyệt.

Hiện tại thời gian còn đang là lúc khúc dạo đầu trong nguyên tác, nam chính vừa mới đạt được ngọc cốt tẩy tẫn căn cốt, dẫn tới dị tượng thiên địa, cũng dẫn tới các đại môn phái nhìn lén, hiện tại bọn hắn tề tụ về Lạc Nguyệt Thành chính là vì tìm kiếm nam chính.

Tin tức tốt là hiện tại khoảng cách đến cốt truyện hậu kỳ của nguyên tác còn có hơn một trăm năm, dựa vào tuổi thọ phàm nhân của nàng, an ổn ở Lạc Nguyệt thành dưỡng lão đều dư dả, nhưng tin tức xấu là dựa theo cốt truyện nguyên tác, nam chính sẽ đồng thời quen biết nữ chính và Giang Tự vào thời điểm này, nói cách khác hiện tại nam chính và nữ chính còn có trùm phản diện Giang Tự đều đang ở Lạc Nguyệt Thành.

Chi tiết này, khiến Thẩm Tố nên co đầu rút cổ ở nhà, tránh cho bất kỳ ai quen biết các nàng.

Thẩm Tố hận không thể lập tức dẹp đường hồi phủ, vậy mà tên bán ngựa kia lại ngăn cản đường đi của nàng:

"Tiểu thư có vừa ý con ngựa nào hay không?"