Chương 3: Chồng, mau muốn em

Thời điểm hai người xuống xe, lão Vương mới mở miệng nói: “Tiểu Quyên a, về sau đi làm nhớ chú ý một chút, không cần ăn mặc hở hang như vậy, bằng không thực dễ dàng đυ.ng tới sắc lang, đặc biệt người lên lên xinh đẹp như con vậy.”

Lão Vương không hề đề cập tới sự tình phát sinh vừa rồi, một bộ dáng trưởng bối giáo huấn vãn bối.

Trong lòng Lâm Quyên hổ thẹn không thôi, hận không thể tìm khe đất chui vào đi. Vốn dĩ chuyện này chính là cha chồng sai, hiện tại thế nhưng hắn còn mặt mũi giáo huấn chính mình.

Hai người cùng đường trở về nhà, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện.

Vừa tới cửa nhà, con trai lão Vương cũng là chồng cô – Vương Cương thấy ba mình cùng vợ mình trở về cùng nhau, trên mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, “Ba, sao ba lại trở về cùng tiểu Quyên?”

“À, ba đυ.ng phải tiểu Quyên dưới lầu.” Lão Vương mặt không đỏ tim không nhảy nói.

Cô cũng không tìm được cớ gì khác, chì gật gật đầu không nói chuyện.

“Ba, ba mau vào đây chuẩn bị ăn cơm. Biết hôm nay ba tới, con còn cố ý mua rượu ngon, hai ta cùng uống hai ly.”

“Tiểu tử thúi con vẫn là hiểu ba.”

Lão Vương ha ha cười, tựa hồ hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện vừa rồi. Nhưng Lâm Quyên lại có chút xấu hổ, cô thực sự không biết nên đối mặt với lão Vương như thế nào.

Thời điểm ăn cơm chiều, Lâm Quyên vẫn luôn yên lặng ăn cơm, cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng trong đầu vẫn không quên được chuyện xảy ra trên tàu điện ngầm.

“Tiểu Quyên, em sao vậy? Ba anh tới sao lại bày ra vẻ mặt không vui như vậy?”

Vương Cương có chút tức giận liếc mắt nhìn vợ mình một cái, hắn còn nghĩ ba mình tới, trong lòng Lâm Quyên không cao hứng đây.

“Không phải, bụng em không thoải mái.”

Sắc mặt Lâm Quyên đỏ lên, vội vàng lắc đầu.

“Được rồi được rồi. Tới, ba với con làm một chén.”

Lão Vương vội vàng mở miệng giảng hòa, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở hai luồng no đủ trước mặt cô, xuống thêm chút nữa là thấy được bầu vυ" tuyết trắng.

Cơm chiều qua đi, ba người ai làm việc nấy. Đêm khuya tới, mỗi người đều trở lại phòng mình nghỉ ngơi.

Vương Cương cùng Lâm Quyên vừa vào phòng, Vương Cương đã có chút không chờ nổi ôm lấy cô, một đôi tay vuốt ve không ngừng cơ thể đẫy đà.

“Vợ ơi, đã vài ngày hai chúng ta chưa làm loại chuyện này, hắc hắc…”

Tựa hồ Vương Cương có chút say rượu, bàn tay xoa xoa địa phương no đủ trước ngực cô, làm cho cơ thể Lâm Quyên mềm nhũn.

Đối với yêu cầu của chồng mình, đương nhiên Lâm Quyên sẽ không cự tuyệt. Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly, nhẹ giọng nói: “Ba còn đang ở phòng bên cạnh, anh nhẹ nhàng chút.”

“Hắc hắc, đương nhiên anh biết.”

Vương Cương xấu xa cười một tiếng, đôi tay ôm Lâm Quyên đặt lên giường, thành thạo cởi sạch quần áo trên người mình.

Lâm Quyên cũng có chút kìm nén không được, trong đầu thường xuyên hiện lên sự tình phát sinh trên tàu điện ngầm. Cô chủ động cởϊ áσ ngủ cùng quần trên người, cơ thể cả hai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gặp nhau.

Vương Cương lập tức đè lên người cô, há mồm ngậm lấy bầu vυ" đầy đặn căng tròn, núʍ ѵú hồng phấn dựng đứng trong miệng hắn…

“A…”

Lâm Quyên không nhịn được kêu to một tiếng, phía dưới đã bắt đầu ướŧ áŧ, đặc biệt bàn tay Vương Cường không ngừng xoa xoa địa phương mẫn cảm bên dưới của cô, làm cơ thể cô không ngăn được run rẩy.

Lâm Quyên vươn tay, ôm cổ Vương Cường, “Chồng ơi, mau muốn em a…”

“Đừng có gấp, mau dùng miệng giúp anh mộ chút.”