Edit: lehmit
Beta: Bé Nhi.
Vì khí thế của Thẩm Quan Trì, Thư Hương Nồng cầm kéo cắt xuống một đường trang sách, nhét vào trong ảnh chụp chung của hai người lúc tốt nghiệp sơ trung. Tìm một chỗ nổi bật trên mặt bàn để đặt lên.
"Được rồi! Thẩm Quan Trì, tớ để ở đây thế nào?”
“Được."
"Được cái gì mà được, cậu nhìn một cái xem có được hay chưa?"
Anh ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn Thư Hương Nồng nhìn thấy lông mi của anh rậm rạp, ánh mắt lạnh nhạt như sâu trong đó là sự ôn nhu. Cô nở nụ cười, ra sức mà bóp mũi của anh: "Cậu bị tớ bắt nạt nè! Thấy thế nào? Cậu thế này thật đáng yêu! Không một chút phản kháng."
"Cậu đã vui vẻ thì vì sao tớ phải phản kháng."
Anh nói câu đó như một điều đương nhiên, nhìn Thư Hương Nồng nói: "Ngu ngốc", sau đó liền trở về chỗ cũ, không hiểu sao anh lại cảm thấy ấm áp.
Người này cô cũng không biết rõ trong lòng anh nghĩ gì, có lúc nhìn thấy rất lạnh lùng, thế nhưng tình cờ nhìn trộm một chỗ thì cảm thấy nội tâm anh tất cả đều là sự điềm đạm và bình tĩnh.
Khác với thái độ thờ ơ của học kỳ trước, Thẩm Quan Trì rất kiên trì học tập để đuổi kịp trong học kỳ này.
Mặc dù trước đây anh đối xử với cô rất tốt, nhưng cuối cùng Thư Hương Nồng vẫn cảm thấy có chỗ không giống như trước đây.
Thỉnh thoảng chính cô cũng cảm thấy bản thân có hơi quá đáng, nhưng anh vẫn không tức giận. Tuy rằng việc quản lý mọi người cũng không nương tay, có thể ngẫu nhiên... Vậy mà anh gần cô thì nhượng bộ. Khi cô nhìn qua thì thường xuyên tránh mặt đi.
Khiến cho cô cũng không thể giống như trước đây không kiêng nể gì mà chơi đùa cùng anh.
Đặt khung ảnh vào, Thư Hương Nồng thuận tiện lấy album ảnh từ trong ngăn bàn ra.
Từng tờ, từng tờ được lật ra, ảnh từ bé đến khi học cao trung dần dần xuất hiện.
Một bộ phận ảnh chụp đã cũ, gần như phai màu. Trừ những bức ảnh chụp gia đình, ngoài ra còn có rất nhiều ảnh của cô và Thẩm Quan Trì. Những bức ảnh vào ngày sinh nhật, lễ mừng năm mới, cùng với các hoạt động vui chơi giải trí của trường học và các bức tranh vẽ môi và lông mày.
Khi đó, những đồ như: áo sơ mi trắng, giày lưới trắng, khăn quàng đỏ là những trang phục được ưa thích nhất.
Thư Hương Nồng mở cuốn album đến chính giữa bỗng dưng dừng lại .
Khi đó là lúc cô tám tuổi, gỗ đã chất thành đống trong căn phòng này. Cây hoa dạ hương trên bệ cửa sổ vẫn còn nhỏ, rất lạ, cành bị gẫy, chẳng còn thừa lại bao nhiêu.
Cô chống cằm suy nghĩ nhưng cũng không nhớ ra tại sao cái cây ấy lại bị như vậy.
Thư Hương Nồng mở vài trang và sau đó khép sách lại, hồi tưởng về tuổi thơ của mình, chỉ còn những ký ức mơ hồ. Trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng: Mưa rất to, âm thanh sấm sét như vang dội, cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, mang giày lưới trắng, bị người ấn lên cửa cuốn . . .
"Tập trung tinh thần đọc sách." Thẩm Quan Trì cầm album ảnh của cô rồi đóng lại: "Ôn tập xong thì xem."
Thư Hương Nồng hoàn hồn, thè lưỡi, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn: "Ôi, tớ biết rồi!"
-
Hai người làm xong bài tập cũng gần mười một giờ.
Bác Đường Vân làm đồ ăn khuya.
Thư Hương Nồng nói không muốn ăn, sợ béo nhưng bị mẹ Đường lẩm bẩm, ngừng một lát nói: "Con xem con gái nhà người ta đi, béo gì mà béo", thuận tiện đem đồ trang điểm của Thư Hương Nồng mua đặt trên bàn ném xuống.
Thư Hương Nồng buồn bực, đứng trong phòng không dám chống lại mẹ.
Thẩm Quan Trì không giỏi an ủi người khác, bởi vì khi buồn anh thường ở một mình nên không có kinh nghiệm an ủi người khác, không nói được những lời hoa mỹ. Trong đôi mắt sâu lắng cất giấu sự đau lòng và lo lắng, không thể làm gì khác hơn là nhìn cô khóc.
"Đừng tức giận, bác chỉ là yêu thương cậu theo cách mà bác cảm thấy tốt."
Thư Hương Nồng thở dài: "Tớ biết mà."
"Nhưng Thẩm Quan Trì, cậu có hiểu không?" Cô chống cằm: "Tớ không thích ở cùng một chỗ với bố mẹ, có thể họ yêu tớ nhưng kiểu tình yêu này làm tớ cảm thấy không thoải mái. Họ thật sự chưa từng đứng ở góc độ của tớ mà suy nghĩ cảm nhận của tớ, nhất định một mực muốn ép tớ trở thành bộ dáng mà họ muốn. . . . . ."
Khi còn bé, ai cũng từng nỗ lực, nhưng ngay cả vậy cũng không đạt được. Lâu dần thì mất đi hứng thú, về sau bố mẹ càng quản thì chúng ta càng chống đối.
"Ôi, kỳ thi đại học cuối cùng cũng đến rồi, tớ phải chạy thật xa khi lên đại học! Làm cho họ cũng không quản tớ nữa!"
Thư Hương Nồng nghiêm túc.
Thẩm Quan Trì nhìn bộ dáng bướng bỉnh của cô, cũng không nói gì. Từ nhỏ anh rất hâm mộ, muốn có người quản mình, ước ao từ nhỏ được bố mẹ lo lắng cẩn thận.
Cô thì hâm mộ thành tích của anh.
Thực ra, anh càng ghen tị với cô nhiều hơn, không cần cố gắng cũng có thể nhận được —— tình thân.
"Cậu vui vẻ là tốt rồi."
"Tớ cảm thấy họ yêu con gái của họ chứ không phải là tớ, Thư Hương Nồng." Thư Hương Nồng lẩm bẩm một mình xong, cũng không biết bản thân muốn nói gì, cảm thấy hơi phiền.
"Tớ nói cho cậu biết. Lần sau tớ bị mắng, cậu sẽ nói bọn họ yêu tớ thì tớ không để ý đến cậu nữa. Tớ cảm thấy cậu từ trước tới nay vẫn không hiểu cảm giác của tớ."
Vì tâm trạng cô không tốt, mà Thẩm Quan Trì từ trước đến nay luôn nhường nhịn cô nên Thư Hương Nồng nói chuyện có hơi giận cá chém thớt với cậu.
Nhìn thấy sự chống đối của cô, đôi mắt Thẩm Quan Trì hơi nhúc nhích, không tiếp tục nói về chuyện này nữa, để tránh cô khó chịu.
Bác Đường Vân không chịu đựng được nữa liền đi ngủ, trước khi đi cầm chén của Thư Hương Nồng đã ăn xong đi rửa.
Ăn xong, Thẩm Quan Trì rửa sạch chén. Ngoài cửa sổ có trận gió thổi qua, một vài ngôi sao xuất hiện trên bầu trời.
Thư Hương Nồng đề nghị đi lên nóc nhà để ngắm sao.
Gần đến mười hai giờ.
Bầu không khí trên mái nhà vào lúc rạng sáng hơi se lạnh.
Đèn dây tóc trước đây vẫn còn, bóng đèn đã được thay đổi vài lần, chao đèn cũ đã bị mưa ăn mòn.
Thư Hương Nồng chạm trên nóc nhà: "Hơi lạnh, còn có hơi ẩm ướt."
Thẩm Quan Trì cởϊ áσ khoác lên người cô: "Giờ đã tốt hơn chưa?"
Cô ngồi lên phía trên, gật gật đầu: "Tốt hơn rồi. Lần sau cậu có thể mua áo khoác dày hơn không? Mỏng như vậy, vừa vô dụng lại vừa không đẹp."
"Tớ sẽ không mua nữa." Thẩm Quan Trì nhìn cô: "Lần sau cậu xem giúp tớ."
Cô tùy ý vẫy tay: "Được chứ, lần sau cậu đi mua quần áo thì gọi tớ."
Chủ đề trong lời nói lúc đó của bọn họ là những chuyện thường ngày liên quan đến củi gạo dầu muối, nói cho cùng hai người đều là bạn học, từ nhỏ lớn lên cùng nhau với những tình cảm vụn vặt.