Chương 51

Editor: minh ngọc

Thẩm Căng Trì vẫn nhớ, hồi cấp 2, Thu Hương Nùng không sợ lạnh chút nào, nhưng bây giờ cô gầy đi rất nhiều, còn hay sợ lạnh.

Thời gian trôi qua thật nhanh, tựa như cái chớp mắt.

Trí nhớ anh rất tốt, nhớ lại lần đầu tiên anh gặp cô là khi anh vừa mới đến Lâm Thanh.Cô mặc một chiếc váy ngắn, buộc tóc đuôi ngựa hai bên,khuôn mặt tròn và đôi mắt sáng lấp lánh.

Cô còn hay thích nhìn trộm anh.

"Thư Hương Nùng."

"Sao?."

Hai người họ cùng nhìn lên bầu trời."Tớ với cậu thi cùng một trường đại học được không?."

"Sao cơ?"

Thư Hương Nùng liếc mắt nhìn anh, cảm thấy bị chế giễu. "Thẩm Căng Trì,cậu đánh giá tớ cao vậy à?!Tớ có thể đi thi cùng cậu sao? Nói cậu thi chung một trường với mình nghe còn tạm được."

"..."

Ánh mắt Thẩm Căng Trì chuyển từ không trung sang nhìn cô. "Điều đó không phải là không thể."

Thư Hương Nùng ngẩn ra, không biết anh đang nói đùa hay là nghiêm túc. Nhưng chuyện này sao có thể là thật được!

Vì vậy, cô cười cười tay đập vào vai Thẩm Căng Trì. "Được rồi, Thẩm Căng Trì! Cậu cũng thật là lạnh lùng quá đi!."

Thẩm Căng Trì lặng nhìn vào hư không, gần một phút sau anh mới lên tiếng. "Tớ nghĩ còn một cách tốt hơn. Cùng lắm, tớ tìm một trường gần trường cậu."

“Trường gì cơ?Cậu nói lại đi.” Thu Hương Nùng quay đầu vuốt lại mái tóc bị gió thổi làm cho rối tung, “Thẩm Căng Trì, cậu nói bé quá, tớ không nghe rõ.”.

Thẩm Căng Trì nhìn cô đang vô tư ngắm sao, ánh mắt hơi chùng xuống.

Anh đã đợi tới một ngày.

Ngày mà cô nhìn anh với một ánh mắt sùng bái, khi cô ngưỡng mộ sự xuất sắc của anh, vào lúc ánh mắt anh không còn bình tĩnh nữa, khi đó sẽ nói cho cô biết.

Mặc dù, có thể ngày đó sẽ không xuất hiện.

Mong rằng sẽ có một đóa hoa nở rộ trên mảnh đất mà bao năm qua chúng ta đã trở nên thân thuộc.

----------

Đêm thứ hai mươi tám

Gần một tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học,học sinh xuất sắc như Thẩm Căng Trì tự nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Cha mẹ Thư đều không cho anh qua nhà phụ đạo giúp cô, miễn phải làm phiền đến anh.

Nhưng Thẩm Căng Trì vẫn kiên trì.

Thư Hương Nùng thật sự cảm động. Đúng là trong hoạn nạn mới thấy chân tình! Vào thời khắc quan trọng như vậy, anh vẫn không bỏ mặc cô, một người bạn tốt như thế, không cảm động sao được?

Đến mức mà thái độ cô mấy ngày nay đều rất tốt, còn biết ân cần hỏi han anh.

Kỳ thật điểm của cô chỉ được như vậy thôi.Ngược lại, đối với Thẩm Căng Trì mà nói, kỳ thi này thực sự quan trọng.

Là học sinh đứng đầu trong cả kỳ thi tuyển sinh cấp hai và cấp ba, liệu có thể tiếp tục đứng đầu trong kỳ thi đại học hay không,đối với anh hẳn là một gánh nặng lớn!

Tất cả các giáo viên dạy Thẩm Căng Trì đều chú ý đến anh.

Thư Hương Nùng cũng lần đầu tiên đánh giá Thẩm Căng Trì: Không phải thành tích của cậu ta chỉ tốt hơn mọi người một chút thôi sao, sao lại có nhiều người ngưỡng mộ vậy chứ?

Cô có chút mơ hồ.

Kỳ thực, so với Thẩm Căng Trì, có nhiều phương diện cô kém hơn rất nhiều.

Ví dụ như chữ Hán.

Nếu như bạn quen thuộc, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết, nhưng khi nhắm mắt, lại không thể viết lại chữ đó. Hay tại

một lúc nào đó, bạn xem xét cẩn thận nhiều lần, nhưng bạn vẫn không thể nhận ra chữ viết ấy.

Ngược lại là sinh ra một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.

Sau khi kết thúc bài kiểm tra tiếng Anh cuối cùng vào ngày 8, Thư Hương Nùng lấy giấy bút rời khỏi phòng thi.

Từ xa, Thẩm Căng Trì đã đợi ở bồn hoa dưới tầng.

Anh không mặc đồng phục cấp ba, áo phông đen và quần tây, khuôn mặt tuấn tú trong sáng, đôi mắt sâu và điềm tĩnh, có khi lại tưởng là một người qua đường xa lạ. Trông không giống người vừa mới trải qua có một kỳ thi lớn một chút nào.

“Thẩm Căng Trì!” Thư Hương Nùng vui vẻ vẫy tay cách một đoàn người, “Tớ ở đây!

Chàng trai nhìn nghiêng, trong ánh mắt có một chút ánh sáng

Tác giả có chuyện muốn nói: Mỗi tiểu tiên nữ đều lưu lại một bình luận nha!

Chương 28-Đêm thứ hai mươi tám

Những ngày chờ đợi kết quả kỳ thi trôi qua thật nhanh.

Sau khi có kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học, Thư Hương Nùng cố gắng chen lên phía trước bảng thông báo,Thẩm Căng Trì lại một lần nữa đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh của Cao đẳng Khoa học Thành phố Lâm Khánh với tổng điểm là 717. Ngữ văn 131, Toán 146, Ngoại ngữ 147, môn tổng hợp 293.

Đánh giá của Thu Hương Nùng với thành tích của Thẩm Căng Trì: lại một lần nữa hoàn hảo!

Anh trở nên bận rộn, nhận lời phỏng vấn của các đài truyền hình và báo chí, trường cấp ba cầm băng rôn đỏ có tên anh để quảng bá. Trang web của trường, tin tức di động, Weibo ... đều có bài phỏng vấn và ảnh của anh.

Trên thực tế, có hơn 20 nhà vô địch khoa học trong các kỳ thi tuyển sinh đại học ở khắp các tỉnh thành trên cả nước,Thư Hương Nùng cho rằng nguyên nhân chủ Thẩm Căng Trì được quan tâm như vậy,là do anh tình cờ mặc áo phông trắng kết hợp quần jean màu vào buổi phỏng vấn.

Thẩm Căng Trì không thể mặc quần áo màu trắng, một khi đã mặc, tự khắc trở thành người nổi bật nhất, thoát tục nhất.

Còn khiến cho anh đẹp trai hơn một chút.

Trong một cuộc bình chọn với cặp kính gọng đen và khuôn mặt mảnh khảnh, người ta đã gọi cho anh là "nam thần" trên bản tin!

Thư Hương Nùng nhớ về thời tiểu học, cô cũng từng đứng nhất nhì trường mầm non,nên chua chát nghĩ: Hì, bọn họ không phỏng vấn cô! Cô đẹp hơn Thẩm Căng Trì rất nhiều.

Thẩm Căng Trì cũng vậy, nếu không có vẻ ngoài ưa nhìn thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tin tức về anh ở khắp mọi nơi.

Một ngày nọ, Thư Hương Nùng đang vừa ăn kem vừa đến trường,cô nhìn thấy phóng viên đang phỏng vấn Thẩm Căng Trì.

Phía sau là là cổng trường cấp ba, rừng cây và ánh nắng hắt những đốm sáng xuống nền bê tông. Hình ảnh thiếu niên trẻ tuổi dáng người cao ngất, bóng cây lay động in hình lên mái tóc, ánh mắt anh nhàn nhạt.

PV: "Cái tên Thẩm Căng Trì có ý nghĩa gì không? Nghe thực sự rất bác học."

Thẩm Căng Trì: "Cha tôi muốn tôi thận trọng và sống nội tâm, đại tài nên trưởng thành muộn, không được kiêu ngạo và hấp tấp."