Chương 47

Beta : Nguyệt Ca

---

"Cậu vẫn chưa hứa với tớ."

"Hứa gì?"

"Không liên lạc với Triệu Giác Dư nữa."

"À, là chuyện này."

Thẩm Quan Trì hơi nhìn sang bên cạnh chờ câu trả lời, tay siết chặt cây bút.

Thư Hương Nồng mở ra thấy một hộp chocolate liền ném vào thùng rác, vỗ tay ngẩng mặt lên cười: "Được rồi! Chuyện này làm được rồi nhé?"

Thẩm Quan Trì nhìn hộp chocolate có lời tỏ tình của Triệu Giác Dư, hơi ngạc nhiên. Không nghĩ đến Thư Hương Nồng lại dứt khoát như vậy.

Trong giây lát, tâm trạng anh có hơi bối rối.

Vừa vui mừng vì cô đồng ý chuyện kia với anh, vừa cảm thấy lo sợ vì cô tùy hứng như vậy.

“Thẩm Quan Trì, tớ đói rồi.” Thư Hương Nồng đứng dậy, “Chúng ta đi ăn thịt nướng đi? Tớ mời. Coi như chúc mừng chúng ta làm lành lại với nhau.”

Cô kéo cổ tay anh bước ra ngoài.

Cha mẹ Thư đều ở phòng khách, cô liền chào hỏi.

Thẩm Quan Trì bị kéo xuống lầu không ngừng nhìn theo bóng lưng của cô. Mái tóc dài ngang lưng bay bay cùng với hình ảnh trong mơ không ngừng chồng chéo lên nhau. Khóe miệng anh hơi nâng lên, có chút mờ mịt.

Khi Thư Hương Nồng ăn xong thì đã gần mười giờ. Hai người đi vào từ cửa sau của trường, đi qua sân chơi, đến tòa nhà ở rìa đường, tới khi họ cùng nhau lên tầng, Thẩm Quan Trì đột nhiên gọi cô: “Thư Hương Nồng.”

Thư Hương Nồng ở trên cầu thang quay đầu lại “ Có chuyện gì nữa?”

Dưới ánh sáng của đèn vonfram, người thanh niên đứng nhìn cô. “Tương lai tớ sẽ càng tốt với cậu.”

“Ồ…” Thư Hương Nồng gật đầu, “Cảm ơn.”

Anh mím môi, ánh mắt sáng ngời, “Vậy cậu có thể cũng đối xử với tớ tốt hơn một chút không?”

-

Đóng cửa nhà lại, Thư Hương Nồng ngáp một cái. Cha mẹ cô đang ngồi trên sofa xem TV.

“Con đi đâu mà muộn như vậy mới về?” Đường Vân nghiêm mặt hỏi.

Thư Hương Nồng đá đá chân, cởi giày. “Bạn học sinh giỏi đạt thành tích cao của mẹ dẫn con đến cổng trường ăn thịt nướng, mẹ lại nghĩ linh tinh gì đấy.”

Hai người lớn trong nhà nghe vậy mới cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi về bài tập. Cô trả lời qua loa vài câu rồi vào phòng ngủ, đóng cửa.

Căn phòng thật tĩnh lặng, những chiếc lá của cây dạ lan điệp trên bệ cửa sổ đã rụng hết lá khi vào đông, có vài mầm nhỏ nhú lên, những bông hoa cũng sẽ sớm nở.

Thư Hương Nồng đeo tai nghe, nằm lên giường. Sau khi trò chuyện cùng Từ Thạch Dã liền ném điện thoại sang một bên. Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà, suy nghĩ.

“Chẳng lẽ…tên nhóc Thẩm Quan Trì này nghĩ mình đối xử còn chưa đủ tốt với cậu ấy sao?”

Thế nhưng cô thấy mình đã đối xử với anh cực kỳ tốt!

Anh không lí do lạnh nhạt với cô gần nửa năm, nhưng cô vẫn quan tâm đến anh, như vậy còn chưa đủ tốt?

Nghĩ đến đây, Thư Hương Nồng cảm thấy bản thân đã quá tốt với Thẩm Quan Trì. Không có gì cần phải sửa lại!

-

Kỳ nghỉ đông gần kết thúc nên Thư Hương Nồng điên cuồng làm bài tập.

Mấy tháng gần đây, Thẩm Quan Trì không quá nghiêm khắc với cô. Một người lười biếng đã ăn sâu vào người như Thư Hương Nồng, lại quen có sự quản lý, giám sát. Khi việc quản lý, giám sát buông lỏng, cô liền lười biếng, không quan tâm gì cả. Vậy nên bài tập ở trường đã chất thành đống.

Ngày quay lại trường cô ngủ quên, không quan tâm tới bữa sáng mẹ để trên bàn, vội vàng mở cửa mang theo hành lý chạy ra ngoài. Vừa mở cửa ra đã thấy Thẩm Quan Trì đứng dựa cạnh cửa.

Vóc người cao lớn, đã mặc đồng phục học sinh chỉnh chu, quy củ.

Thấy cô đi ra, Thẩm Quan Trì liền đứng thẳng dậy.

“Sao không vào nhà mà đợi tớ!”

Thư Hương Nồng vừa nói vừa kéo vali ra khỏi cửa. Anh cúi người xách vali giúp cô. “Tớ không biết thầy Thư cùng cô Đường có trong đó không, sợ cậu bị mắng.”

“À, ra vậy.”

Thư Hương Nồng đứng thẳng người vỗ lưng anh, “Tốt lắm! Càng ngày càng chu đáo!”

Thẩm Quan Trì nhìn cô, trên mặt nở nụ cười.

Vì là giáo viên, khi tựu trường cha mẹ cả hai đều không rảnh rỗi nên năm nào cũng là họ tự đi chung cùng nhau.

Trên xe bus rất đông.

Có người mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào xe. Thư Hương Nồng vì thích mặc đẹp, quần áo trên người đều không chịu được lạnh. Cả người cô lạnh run lên.

Thẩm Quan Trì: “Ra đứng ở đây.”

Cô ngạc nhiên khi thấy Thẩm Quan Trì mở khóa áo. Nhưng ngay giây tiếp theo, gió lạnh ập tới, cô liền dựa vào vòng tay anh, kéo lấy áo khoác để chắn gió, vừa kéo vừa đánh giá: “Đồng phục của cậu lớn thật đấy!”

Đa số các hành khách đều bám trên vòng treo, còn Thẩm Quan Trì do quá cao nên liền bám lên thanh treo vòng bám. Khi cúi đầu xuống, anh liền nhìn thấy rõ ràng hàng mi cong dài của cô. Do dự một lát, anh liền thấp thỏm nói: “Sau này đừng mặc váy ngắn như vậy nữa.”

Thư Hương Nồng kéo kéo váy xếp ly của mình, “Nhìn không đẹp sao?”

Anh dời mắt đi nơi khác, không nói. Thư Hương nồng cảm thấy anh là đang chột dạ. Thế nhưng nghĩ xem, Thẩm Quan Trì từ nhỏ nhìn qua có vẻ khiêm tốn nhưng thực tế rất kiêu ngạo, anh cũng không mù, không ngốc. Mấy người không thấy cậu ta thông minh đẹp trai như vậy sao?

Vậy nên, đâu có lý do khiến anh chột dạ.

Thẩm Quan Trì lấy ra trong túi một chiếc bánh mì dứa cùng một hộp sữa chua nhỏ màu xanh lá cây, “Ăn tạm đi, gần trưa mới đến trường được.”

“Wow!”

Thư Hương Nồng ngạc nhiên nhận lấy. Hộp sữa chua còn giữ chút hơi ấm từ cơ thể. “Làm sao cậu biết tớ chưa ăn sáng? Thẩm Quan Trì, cậu đỉnh thật đấy.”

Cô xé vỏ bánh mì ra, tập trung ăn. Thẩm Quan Trì cúi đầu nhìn cô ăn. Vẫn quen thuộc như vậy, không chút dính dáng đến hình ảnh trong giấc mơ…

Trong thoáng chốc, sự mong đợi nhen nhóm lên trong lòng rồi lại bị dập tắt.

Trong xe bus đông đúc.

Thật gần.

Cô ở trong vòng tay anh, không hề phòng bị.

-

Tiếng nhạc vui tươi trong loa vang lên khắp khuôn viên trường. Trong năm lớp cũng tràn đầy tiếng nói cười. Nhưng vẫn không náo nhiệt như khi khai giảng lúc trước vì đã tới học kỳ cuối cấp ba rồi.