Chương 46

Edit: Mey

Beta: Tâm Di

“Hứa Thần Phong.”

Cô rất chủ động khiến người ta thỏa mãn.

Cậu phát hiện bản thân mình biến thành Hứa Thần Phong, hôn cô đầy dây dưa cuồng nhiệt, lúc thì ở đây, lúc thì ở dưới tàng cây công viên Phong Sơn. Khó mà tách rời.

Cô níu chặt cổ áo cậu, nhưng càng như vậy, cậu càng dùng khí lực thô bạo mà hôn, khiến cô phải ngoan ngoãn.

Tính khí của cô khi tốt khi xấu. Lúc thì hôn lại cậu, lúc lại bảo cậu cút, làm cậu quanh quẩn giữa sự thô bạo và dịu dàng.

Cậu thích tự hỏi chính mình.

Bởi vì ba mẹ mất sớm, từ sớm cậu đã nhận thức được cái chết là gì và hiện thực của cuộc sống, thế nên cậu thích giữ bình tĩnh, dùng lý trí đối mặt với tất cả mọi việc, tính toán được mất một cách rõ ràng.

Tính toán cái giá phải trả khi yêu cũng như tổn thương phải gánh chịu. Cẩn thận mà đóng chặt cánh cửa trái tim, không bị bất cứ ai ràng buộc.

Nhưng trong phút chốc, tất cả gông xiềng, khủng hoảng, vui buồn hay phiền não đều được cô gỡ bỏ. Cậu triệt để trở thành nô ɭệ của cảm xúc, không lí trí mà dùng tình cảm thổ lộ với cô.

Thoải mái.

Đơn giản.

Không hề tự gò bó bản thân.

Cậu rốt cuộc tìm được cảm giác chính mình vẫn còn sống, sống bằng xương bằng thịt. Điên cuồng mê luyến mà truy cầu cô.

Nhưng từ đầu đến cuối cô gái đều cười.

Cuối cùng, cô dùng đôi tay trắng nõn đẩy cậu xuống chiếc giường, mũi chân nâng gương mặt mệt mỏi của cậu lên, cong chân một vòng, đôi môi đỏ mọng cất lời khen ngợi: “Thẩm Niêm Niêm, cậu thật là dính người, đáng yêu.”

Thư Hương Nồng!

Đôi mắt Thẩm Quan Trì mạnh mẽ mở ra, trán đổ đầy mồ môi, người đang nằm trên giường.

Đập vào mắt là trần nhà chập choạng tối, cửa phòng đóng chặt, bốn phía yên tĩnh, không có tiếng bà nội Chu Thanh Thủy xào rau.

……..Là mơ!

Thẩm Quan Trì chống tay, mở mắt ngồi dậy, thở hổn hển. Hai má cùng yết hầu khô nóng, nhịn một lúc rồi đứng lên mở tủ quần áo, lấy một cái quần mới đi vào nhà vệ sinh.

Mở vòi hoa sen, nước lạnh chảy xuống cậu cũng không để ý.

Cảnh trong mơ rõ ràng ngay trước mắt, chỉ ngắn như vậy, thoải mái cùng tự do trong phút chốc đã tan biến, nhanh đến nỗi không kịp chạm tới.

Đây mới là hiện thực.

Tay Thẩm Quan Trì chống lên vách tường, rơi vào mờ mịt.

“Thư Hương Nồng…….”



Thư Hương Nồng ăn cơm tắm rửa xong nằm trên giường đọc truyện, quá nhập tâm nên không chú ý có người tiến vào phòng. Mãi đến khi phát hiện có bóng người ở cửa hắt lại trên giường, đang đi về phía này.

Cô ngẩng đầu: “Thẩm Quan Trì? Sao cậu lại qua đây, không phải nói nghỉ ngơi sao?”

Thiếu niên không biết đi vào từ lúc nào. Ánh mắt đờ đẫn, quần áo xộc xệch, đầu tóc cùng da thịt ướt đẫm.

Thư Hương Nồng hoảng hốt lo lắng, dù cho xa cách đã nửa năm, cô và Thẩm Quan Trì cũng cùng nhau lớn lên, tình cảm thắm thiết khắc vào xương tủy, không dễ vì thế mà phai nhạt.

Cô vội vàng bước xuống giường mang dép lê, chỉnh lại quần áo phong phanh của cậu: “Có phải cậu dầm mưa không? Sao lại biến thành thế này!”

Cậu nhìn cô một lúc lâu, không nói lời nào. Đưa tay ra sau đóng cửa lại.

Thư Hương Nồng khó hiểu: “Đóng cửa làm gì, có chuyện gì mà thần thần bí bí vậy…….lại xảy ra chuyện gì à?”

Thẩm Quan Trì mím môi, hai má có tí thẹn thùng ửng đỏ.

“Cậu nói mau đi, làm gì cứ như cây mắc cỡ vậy.”

“Không có chuyện gì.” Giọng cậu cực kì khàn: “Đột nhiên nghĩ tới, nên dạy bù cho cậu.”

“Hả?”

“…”

Thư Hương Nồng nhìn cậu dầm nước lạnh đến cả người trắng bệch, còn có chút nhếch nhác. “Cậu, cậu ướt nhem thế này đến tìm tớ, chỉ để nói cái đó??”

“Ừm.”

“…”

Đang lúc Thư Hương Nồng gào thét trong thầm lặng thì cổ tay bị nắm chặt. Lòng bàn tay cậu ẩm ướt, nắm rất chặt, bàn tay vừa to lớn lại gầy gò.

“Làm gì vậy…Cậu dùng lực mạnh quá, đau!”

Ánh mắt Thẩm Quan Trì thẳng tắp, âm thanh nhàn nhạt mà kiên định: “Tớ muốn nói với cậu sớm một chút, lên cấp ba bài tập rất nhiều. Sau này đừng liên lạc với Triệu Giác Dư nữa.”

*Tác giả có lời muốn nói: Trì Trì chính thức bắt đầu chơi trò treo đầu dê bán thịt chó rồi :)

Chương 26, đêm thứ hai mươi sáu.

Thư Hương Nồng vào nhà tắm lấy khăn cho Thẩm Quan Trì lau khô tóc. Cả người ướt đẫm nhưng cậu vẫn không có ý định trở về, cứ nhìn chằm chằm vào cô, lúc bị cô nhìn thì lại chuyển ánh mắt đi nơi khác.

“Thẩm Quan Trì, cậu thật sự không quay về thay quần áo à? Sẽ cảm lạnh đó.” Khuỷu tay Thư Hương Nồng tì trên cuốn sổ, chống cằm, tay còn lại cầm bút, nhìn chằm chằm Thẩm Quan Trì, cảm thấy rất kì quái.

Đèn bàn chiếu sáng cả hai người, bởi vì nửa năm nay Thẩm Quan Trì không hề qua đây, bàn học của cô có chút bừa bộn.

“Không cần.”

Thẩm Quan Trì nghiêng mặt cúi đầu, lấy sách bài tập toán của cô lật qua lật lại. “Cậu có gì không hiểu, tớ dạy cậu.”

Thư Hương Nồng lật lật cuốn tập, nửa muốn nói lại thôi, liếc mắt nhìn cậu, rất khó để mở lời.

“Đừng ngại.”

“….Cậu nói đó nha?” Cô lật ra trang thứ nhất “Thật ra tất cả tớ đều không hiểu rõ.”

Ánh mắt cậu lộ vẻ kinh ngạc.

Thư Hương Nồng vội vàng vãn hồi lại mặt mũi nói thêm “Tớ nói là không hiểu rõ, không phải là không hiểu.”

“……”

Thẩm Quan Trì lật ra trang thứ nhất, cầm bút lên đánh dấu vài đề mục quan trọng, giảng từng cái một. Trên sách bài tập ghi lại công thức đã hết sức quen thuộc. Ánh sáng chiếu rọi từng khớp xương ngón tay cậu, in trên trang giấy một cái bóng mờ nhạt.

Thư Hương Nồng ngắm góc mặt nghiêng nghiêng của cậu, tóc mái hơi ngắn rủ xuống cái trán sạch sẽ, biểu tình cực kì chuyên tâm. Lòng thầm nghĩ thực ra giảng sơ qua một chút là được rồi, Thẩm Quan Trì thật đúng là làm gì cũng nghiêm túc mà.

Ôi chao.

“Chúng ta thế này cũng tính là làm lành rồi, đúng không?” Cô thăm dò hỏi.

Ngòi bút thoáng dừng lại, Thẩm Quan Trì nghiêng mặt qua, đôi mắt nhìn cô trở nên ẩm ướt, lại quay đi. Nhẹ nhàng “Ừm.” một tiếng.

Thư Hương Nồng cười: “Vậy lần sau ăn cơm cậu có còn đổi chỗ ngồi nữa không?”

“Sẽ không.”

“Việc này nói chắc rồi nha? Không được nghiêm mặt như vậy nữa.” Cô vươn ngón tay, như con cua kẹp chặt ống tay áo cậu kéo kéo “Suốt nửa năm nay vẻ mặt cậu lúc nào cũng là bộ dáng người sống chớ đến gần, cậu không biết tớ nhàm chán đến mức nào đâu… Thật đáng ghét!” Cô cười hì hì.