Chương 7

Chương 7

Chờ ông chủ khách sạn một lần nữa thay xong gáp trải giường, Bùi Lương Ngôn mới đặt bữa sáng lên trên bàn gỗ ở phía trước cửa sổ, gọi Diêu Châu đến ăn điểm tâm.

Diêu Châu mặc quần áo Bùi Lương Ngôn, so với mình lớn hơn không biết mấy lần, ống quần xoắn lên mấy vòng, sụp sụp, phía dưới lộ ra đoạn mắt cá chân nhỏ mảnh khảnh, mới bị nước nóng hung, cũng giống như gương mặt, trong trắng lộ hồng.

Diêu Châu lại vốn ít nói, hai người không ai nói chuyện, bầu không khí có chút lúng túng, ít nhất Diêu Châu cho là như vậy.

Cậu uống chút cháo thanh đạm, Bùi Lương Ngôn ăn bánh hạt dẻ, đồ ăn vặt đặc sản địa phương, thứ này anh đã từng ăn, ăn không ngon, vừa ngọt vừa ngấy, ăn vào khiến người khó chịu.

Đúng như dự đoán, Bùi Lương Ngôn chỉ ăn không tới một nửa, lại lấy giấy lau tay, anh nói: "Sắc mặt cậu rất kém, ăn xong lại ngủ một giấc đi."

Nói đến chuyện này Diêu Châu lại có chút ngượng ngùng, dẫn theo áy náy: "Không được, tối qua bởi vì tôi, chắc chắn anh ngủ không ngon, đợi chút nữa tôi sẽ trở về nơi ở của mình."

Bùi Lương Ngôn hỏi ngược lại, "Cậu nhất định phải mặc thành như vậy trở về?"

"A, tôi..."

Đúng rồi, bộ quần áo Diêu Châu mới vừa thay ra còn vứt trong rổ buồng tắm, chưa kịp giặt, coi như giặt, một chốc lát cũng không khô được.

Bùi Lương Ngôn ăn ngay nói thật: "Tối hôm qua cậu như cái lò lửa, rất biết điều, cho nên tôi ngủ cũng không tệ, cậu là bệnh nhân, chăm sóc thật tốt cho mình là được rồi."

Câu "Rất biết điều" kia khiến Diêu Châu nhất thời yên lặng vùi đầu, nhỏ giọng "Ừ" một tiếng, không dám nhìn anh, cũng không dám nói chuyện, chỉ là bên tai lộ ra màu phấn hồng.

Vì vậy sau buổi sáng, Diêu Châu tinh thần không tốt, vẫn còn ngủ, Bùi Lương Ngôn lại đi ra ngoài một chút, chọn một phần canh thịt viên đóng gói, lúc trở về Diêu Châu còn đang ngủ, anh lại ngồi ở ban công đọc sách.

Sách là của ông chủ nơi đây, dùng để gϊếŧ thời gian, ánh nắng tươi sáng, chiếu vào trên rèm cửa sổ, chiếu lên những chiếc lá xanh biếc ở trên bàn, đọc vài tờ, anh cũng có chút buồn chán.

Lúc này nghe điện thoại di động chấn động, "Ong ong ong", anh tìm một lát, thì thấy nó ở trên giá phía dưới bàn, là điện thoại di động của Diêu Châu, chỉ có một dãy chữ số, không có ghi chú.

Bùi Lương Ngôn không có ý muốn nhận, mặc cho nó ngừng, thế nhưng người gọi điện thoại như thề không bỏ qua, lại gọi lần thứ hai, Bùi Lương Ngôn sợ đánh thức người ngủ, nên để sách xuống, nghe cuộc gọi.

"Alo?" Bùi Lương Ngôn tới gần micro, nhẹ giọng, nhỏ như không thể nghe thấy.

"Chào ngài, xin hỏi có phải là Diêu tiên sinh không?"

Bùi Lương Ngôn liếc mắt nhìn người trên giường, nói: "Có chuyện gì?"

"Chúng tôi là khách sạn Tà Dương, là thế này, nhắc nhở ngài một chút, gian phòng ngài đặt đã đến thời gian trả phòng, yêu cầu của chúng tôi là khách phải trả phòng trước 12 giờ, sau 2 giờ vào ở, xin ngài hiểu cho."

"Có thể đặt thêm sao?"

"Thật ngại quá, đã có khách khác đặt trước căn phòng này."

"... Biết rồi, làm phiền cho xin địa chỉ một chút."

Mười một giờ rưỡi.

Không đợi Diêu Châu dậy dùng cơm, Bùi Lương Ngôn để lại tờ giấy, rồi chạy tới địa chỉ, cũng may cách không xa, xuyên qua hai con hẻm, đi chút là đến.

Căn phòng Diêu Châu không lớn, nhìn rất thoải mái, phòng màu xanh lam, rèm cửa sổ cũng màu xanh lam, giường cũng màu xanh lam.

Đầu giường để một rương hành lý đang mở rộng, trên giường có một tờ giấy, miêu tả phần lớn là phong cảnh, trong này có rất nhiều địa phương anh quen biết, đều là nơi anh từng đi qua.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Ví như hồ Thanh Hải, bánh xe cầu nguyện của Tây Tạng, còn có vài tấm chân dung, nụ cười xán lạn của một đứa trẻ, người già ngậm lấy tàn thuốc.

Bùi Lương Ngôn bỗng dưng nhớ tới bàn tay dành để vẽ vời kia.

Cẩn thận tỉ mỉ thu lại những bức họa này, bắt đầu thu dọn những đồ vật muốn mang đi từ trong phòng tắm, đồ của Diêu Châu rất ít, kem đánh răng bàn chải đánh răng, vài món quần áo phơi trên giá, cùng với vài hộp thuốc màu để lung ta lung tung trong hành lý.

Diêu Châu thức dậy nhìn thấy trên bàn ăn cơm có tờ giấy nhắn anh để lại, trong lòng nóng lên.

Cơm nước đều là nóng hầm hập, chờ cậu ăn gần xong, Bùi Lương Ngôn mới mở cửa đi vào, trong tay còn cầm một rương hành lý.

Ban đầu Diêu Châu chỉ cảm thấy rương hành lý này nhìn quen mắt, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cậu đứng dậy, vẻ mặt không thể tin tưởng, "Đây là..."

Cậu chỉ chỉ rương hành lý, lại chỉ chỉ chính mình, lời nói kẹt ở trong cuống họng, nói không ra lời.

"Đồ không bao nhiêu, ngược lại là cực kì nặng." Bùi Lương Ngôn đặt hành lý ở cửa, trực tiếp đi tới, nói chuyện trả phòng cho cậu biết.

"Vậy thẻ mở cửa phòng?" Diêu Châu bình phục lại cảm xúc, nghi hoặc hỏi.

"Xin lỗi, trong lúc cậu ngủ, đã mở túi xách của cậu ra, mới tìm được thẻ mở cửa phòng." Bùi Lương Ngôn giải thích.

Diêu Châu đẩy ra ghế mây, cúi đầu thu dọn hộp cơm thừa, làm Bùi Lương Ngôn không có cách nào nhìn thấy dáng vẻ ảo não xoắn xuýt: "Anh lại giúp tôi thêm một lần."

Bùi Lương Ngôn không ngại nói: "Cũng không thể để một bệnh nhân như cậu chạy tới chạy lui."

"Cảm ơn." Diêu Châu ngửa đầu nhìn anh, "Sau đó tôi đặt khách sạn lại một nữa."

Diêu Châu hơi khom người xuống, quần áo rộng lớn làm cậu càng gầy gò, cổ áo mở ra hai nút, Bùi Lương Ngôn vừa vặn có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn như ngọc trước ngực cậu, gộp lại trở nên thật ngon miệng.

Bùi Lương Ngôn nhớ tới dáng vẻ không an phận của người này tối qua, một phút chốc lại cọ cọ trong l*иg ngực của anh, một phút chốc lại giãy dụa né tránh giải nhiệt.

Từ lần gặp gỡ tại núi tuyết kia, chuyện này lại bắt đầu thập phần thần kỳ.

Bùi Lương Ngôn dời mắt, không tỏ ý kiến với lời nói của cậu, tự tại uống một ngụm nước, "Tôi nghe nói đầu hẻm có tiệm miến nhà làm, làm ăn cũng khá, cậu nguyện ý, chúng ta có thể đi thử xem."

Động tác trên tay Diêu Châu dừng một chút, nói: "Được a."

Tiệm miến nhà làm vừa làm vừa luộc tại chỗ, lúc đến còn có mấy người xếp hàng, Diêu Châu chủ động thanh toán hai phần tiền, Bùi Lương Ngôn cũng không có ý định khách sáo với cậu, ngồi ở chỗ trống mới xuất hiện.

Trong lúc chờ đợi Diêu Châu xem điện thoại di động, cậu định ngày hôm nay sẽ rời khỏi Vân Nam, chỉ là kế hoạch thay đổi không đi kịp, nhìn tới nhìn lui mấy khách sạn đều không hài lòng lắm, vừa vặn miến chua cay bưng lên, không thể làm gì khác hơn là trước tiên coi như thôi.

Bùi Lương Ngôn thấy cậu chuẩn bị cho ớt vào, thân mật khuyên nhủ: "Cậu sinh bệnh còn chưa có khỏi hẳn, ăn ít cay thôi."

Diêu Châu thật ra chẳng thể ăn cay, chỉ là nếu chọn miến chua cay, nhất định phải cho ớt, được Bùi Lương Ngôn thức tỉnh, cậu lập tức thu tay về, chuyên tâm ăn, mùi vị tựa hồ cũng không tệ.

"Sau đó cậu định đi đâu?" Bùi Lương Ngôn hỏi.

Đồ ăn quá nóng, Diêu Châu không dám ăn quá nhanh, thổi thổi, mới đáp: "Còn muốn đi tới Quý Châu và Tứ Xuyên."

Bùi Lương Ngôn nói: "Nhìn dáng vẻ của cậu, là sắp tốt nghiệp nên đi du lịch?"

"Ừm."

"Sao không tìm bạn đi cùng?"

Diêu Châu suy nghĩ một chút, nói: "Không có người đi chung, nhưng muốn thử đi một mình, nên mang theo bàn vẽ đi cùng tôi."

"Cũng không tệ." Bùi Lương Ngôn tán đồng ý của cậu.

"Vậy còn anh?"

"Tôi?" Bùi Lương Ngôn cười: "Cứ xem như là trải nghiệm cuộc sống."