Chương 6

Chương 6

Sau khi hỏi qua, Bùi Lương Ngôn mới biết nam sinh bị cảm, lại còn ăn mặc đơn bạc, chịu gió lạnh trên núi tuyết, càng đi chỗ cao trong đầu lại càng cảm thấy choáng váng, đi một bước đường đều phải thở hổn hển hai, ba hơi.

"Bình dưỡng khí của cậu đâu?" Bùi Lương Ngôn hỏi.

"Không có mua." Cậu kỳ thực không cân nhắc quá nhiều, trực tiếp tới, ngay cả quần áo chống lạnh mặc trên người, cũng do người vừa nãy mặc cho cậu.

Bọn họ đi rất chậm, lại không lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh, một đường thẳng xuống, Bùi Lương Ngôn phải luôn đỡ cậu, thời điểm đến chân núi vừa vặn theo kịp đoàn người rời đi.

Nam sinh ngoại trừ đầu hơi choáng, cũng không cảm thấy chỗ nào không khỏe, vì vậy cởϊ qυầи áo ra đưa cho Bùi Lương Ngôn, từ trên tay anh nhận balo của mình, cảm kích nói với Bùi Lương Ngôn: "Cảm ơn, anh mau lên xe, tất cả mọi người đang chờ anh."

"Cậu làm sao trở về?" Bùi Lương Ngôn cau mày.

Nam sinh ở đối diện hai cái tay nắm thật chặt balo, mũi, lỗ tai bị lạnh đến đỏ bừng, lông mi khẽ run, hai mắt ướŧ áŧ, lời nói ra cũng uể oải, chắc rất không thoải mái, dù là như vậy, cậu vẫn cứ miễn cưỡng vui cười, làm ra dáng vẻ mình chẳng có chuyện gì.

"Gọi xe, cũng không có vấn đề."

"Chỗ này không dễ đón xe."

Bùi Lương Ngôn lập tức nói, trong lòng càng thêm xác định cậu tới một mình, lại hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Lệ Giang cổ trấn." Nam sinh do dự một chút mới trả lời.

"Vừa vặn, chúng ta tiện đường."

Bùi Lương Ngôn nói rõ tình huống với những người trong đoàn, tất cả mọi người dồn dập tỏ vẻ không có ý kiến, cứ như vậy, nam sinh bị Bùi Lương Ngôn không giải thích gì kéo lên xe, trở lại trấn cổ, thì trời đã tối rồi.

"Ngày hôm nay thật sự rất cám ơn anh." Nam sinh nói.

"Không có chuyện gì, đi ra bên ngoài, khó tránh khỏi có một mình cậu không chú ý nhiều được."

Bùi Lương Ngôn đi song song với cậu trên hẻm nhỏ phố cổ, trong ngõ hẻm ánh đèn vừa đủ, bên trong cửa hàng vô cùng náo nhiệt.

"Cậu trở lại nghỉ ngơi cho thật tốt, uống nhiều nước nóng." Bùi Lương Ngôn nói.

Người bên cạnh giống như không nghe thấy, chẳng hề tiếp lời, Bùi Lương Ngôn nghĩ giọng của mình quá nhỏ, bị đám người át mất, quay đầu nhìn lại, muốn hỏi tên nam sinh một chút.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn lập tức phát hiện nam sinh mặc dù đang bước đi, thế nhưng sắc mặt đỏ lên không bình thường, thân thể lung lay, phảng phất một giây sau sẽ lập tức ngã xuống.

Bùi Lương Ngôn đến gần một chút, đưa tay kéo tay của cậu, cảm nhận được bàn tay truyền tới nhiệt độ, lúc này mới phản ứng kịp, "Cậu phát sốt."

Nam sinh lắc đầu một cái, suy yếu nói: "Anh mới vừa nói cái gì?"

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Bùi Lương Ngôn không có hỏi lại, lôi kéo người quẹo vào một con hẻm bên trái, rời xa chỗ đông người, rất nhanh vào khách sạn anh ở.

Chạm tới giường chiếu mềm mại, khí lực toàn thân nam sinh thư giãn, mơ màng nằm ở trên giường.

Bùi Lương Ngôn dùng chăn bông chặt chẽ bao cậu lại, buổi tối nhiệt độ lạnh lẽo, chăn khá dày, anh xuống lầu tìm ông chủ mượn một cái nhiệt kế, mấy phút sau, đo được nhiệt độ là 38.5.

"Cậu ngủ đi, tôi đi mua thuốc cho cậu." Cũng không quản đối phương có nghe hay không, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Nam sinh ngủ không an ổn, trong ý thức rất giống như có người đang nói chuyện với cậu, nhưng cậu lại nghe không rõ là cái gì. Mơ mơ hồ hồ không rõ qua bao lâu, thân thể bị người nâng dậy, không biết muốn làm gì, trong miệng đột nhiên trở nên rất đắng, lại bị một dòng nước ấm áp hòa tan.

Hoảng hốt mấy lần cậu cho rằng mình trở lại khi bé, mình ngã bệnh, ba ba cũng dịu dàng dỗ cậu như thế này.

Nhưng ba ba căn bản sẽ không xuất hiện ở đây, người hiện tại này là ai?

Chờ cậu tỉnh lại, trước mắt là một màu trắng xa lạ, trên bức tường dùng sợi dây thừng treo mấy cái bình thủy tinh, bên trong mỗi chiếc lọ đều có nước, trong nước chứa một cái cây xanh biếc, hai bên trái phải đều để đèn nhỏ.

"Cậu tỉnh rồi."

Bùi Lương Ngôn mới vừa tắm xong, mặc áo tắm đi ra, lộ ra xương quai xanh và một mảnh nhỏ da thịt trước ngực.

Anh đi tới sờ sờ cái trán nam sinh, nam sinh co rúm một chút, Bùi Lương Ngôn thu tay về, "Đã hạ sốt, muốn ngủ một lát nữa, hay là dậy? Tôi xuống lầu mua bữa sáng."

Bùi Lương Ngôn để nam sinh ngồi yên ở đó, anh cởϊ áσ tắm, cầm lấy quần áo ở đầu giường mặc lên trên người, anh nhìn thấy nam sinh mở to hai mắt, nói: "Cậu uống chút cháo, tương đối thanh đạm."

Nam sinh dời mắt đi, trên mặt đỏ hồng, không dễ chịu nói: "Cảm ơn."

Có lẽ là do phát sốt, tiếng nói ra mang theo khàn khàn, sàn sạt, giống như có đồ vật dính vào cuống họng.

Bùi Lương Ngôn rót cho cậu một ly nước nóng.

"Gặp mặt hai lần, cậu nói cảm ơn tôi bốn lần." Anh cười, "Đúng rồi, cậu tên gì, tôi tên Bùi Lương Ngôn."

Nam sinh bưng ly nước, vừa muốn nói cảm ơn, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thức thời mà nuốt xuống, nói: "Diêu Châu."

"Nghĩa là vùng đất trên sông?"

"Ừm."

Bùi Lương Ngôn đã mặc chỉnh tề, tìm trong valy một bộ quần áo cho cậu, "Hệ thống sưởi trong buồng tắm còn chưa có tắt, tối hôm qua cậu ra không ít mồ hôi, tắm đi."

Tối hôm qua...

Diêu Châu không phải là không có ấn tượng, tối hôm qua cậu đấp chăn bông kín mít, rất nóng, nhưng có người còn cố tình đè lại tay chân của cậu, không cho cậu đá lung tung, cậu ra mồ hồi đầy người.

Nghĩ như vậy, là cậu chiếm giường người ta, hai người cùng giường mà ngủ, Bùi Lương Ngôn cơ hồ dùng một tư thế ôm ấp thân mật đè lên cậu, gian nan vượt qua một buổi tối.

Diêu Châu nóng mặt, Bùi Lương Ngôn trong lúc cậu đang ngây người, sớm đi ra ngoài.

Kéo thân thể dính nhớp đi đến buồng tắm, đầu còn có chút hôn mê, từ trong gương, cậu thấy tóc của mình bị mồ hôi làm ướt nhẹp, từng nhúm từng nhúm nhỏ kề sát ở trên trán, sắc mặt tiều tụy, dáng vẻ này, thực sự là khó coi cực kỳ.

Diêu Châu mím môi một cái, đặt quần áo Bùi Lương Ngôn đưa lên giá, chóp mũi bay qua một mùi tùng mộc nhàn nhạt, càng để sát vào, mùi vị càng rõ ràng, hết sức dễ ngửi.