Chương 5

Chương 5

Bùi Lương Ngôn không đi Tây Tạng một mình, mà mời một người bạn làm người dẫn đường.

Hướng dẫn viên là học đệ của anh, giao tình với anh không tệ, sau khi tốt nghiệp bỏ mặc sự nghiệp trong nhà không quản, một lòng chạy đến nơi đây mở khách sạn, làm ông chủ nhỏ, mọi việc đều tự thân làm.

"Càng ngày càng có mùi đàn ông." Trần Thanh Niên trêu ghẹo anh.

"Lời này không giống như từ trong miệng cậu nói ra." Bùi Lương Ngôn nhấp một ngụm rượu Raksi, "Nơi này như thế nào, tôi nhớ không lầm, cậu tới đây cũng đã hai năm."

"Nói thật lòng, không ra sao, nhưng em rất thích." Trần Thanh Niên thở phào nhẹ nhõm, "Vừa mới bắt đầu xác thật rất khó khăn, không tới mấy ngày lại muốn về nhà."

Trần Thanh Niên ngồi ở đối diện, nghiêng đầu nở nụ cười, "Nhưng mà, cũng đã tới."

Đến cũng đã đến, không có lý nào lâm trận lùi bước, không thì cũng quá đáng tiếc.

"Tôi thấy rất tốt, khách sạn trang trí đẹp đẽ, sinh ý cũng không tệ."

Giờ khắc này bọn họ đang ngồi ở trong khách sạn của Trần Thanh Niên uống rượu, hai năm không gặp, Trần Thanh Niên thành thục không ít, khuôn mặt non nớt không còn, trở nên cương nghị đoan chính, càng thêm tuấn lãng.

"Quãng thời gian trước ông già nhà em còn gọi điện thoại bảo em trở về." Trần Thanh Niên nói.

"Cậu nghĩ như thế nào?"

"Chờ một thời gian nữa, em còn không nỡ rời đi, chờ lúc trở về, em lại mời một quản lý, giao hết công việc, em mới thoát thân được."

Bùi Lương Ngôn nói: "Suy nghĩ bốc đồng."

Trần Thanh Niên cười ha ha, cụng ly với anh, lại hỏi: "Học trưởng, anh đang khen em sao? Đúng rồi, anh đến vài ngày rồi em còn chưa hỏi anh, anh thật sự đi chơi?"

"Thật, cậu làm hướng dẫn viên du lịch mấy ngày cho tôi, cậu không đi được?" Bùi Lương Ngôn nhướng mày.

"Anh trăm công nghìn việc, ai biết anh có phải đi công tác, sau đó thuận tiện du lịch, lúc anh liên lạc em, em còn giật mình."

Bùi Lương Ngôn nở nụ cười, không nói tiếp. Nói đi du lịch, không bằng nói trải nghiệm cuộc sống.

"Như vậy có tính là thay lòng đổi dạ?" Trần Thanh Niên hiếu kỳ, "ông tám" nhích về phía trước một chút tiếp tục hỏi: "Hay là anh coi trọng con gái nhà ai nhưng kết quả không được như mong đợi, sau đó trốn chạy thất tình, đi ra giải sầu ?"

Bùi Lương Ngôn: "Tuổi trẻ thật tốt, trí tưởng tượng thật phong phú."

"Anh đi gấp rút như vậy cũng không giống anh."

Trần Thanh Niên rót thêm rượu cho Bùi Lương Ngôn, Bùi Lương Ngôn muốn từ chối, Trần Thanh Niên nói, "Đừng như vậy a học trưởng, ngày mai anh đi rồi, người nơi này đều uống rượu như uống nước, anh nên nhập gia tùy tục, chúng ta đã lâu như vậy không gặp, cứ sảng khoái một chút."

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpres, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Trần Thanh Niên làm hướng dẫn viên du lịch và tài xế miễn phí, lái xe dẫn Bùi Lương Ngôn chơi ở Tây Tạng một tuần, đường xá thông thuận, văn hóa địa phương thập phần đặc sắc, Bùi Lương Ngôn trước đó còn lo lắng chứng sợ độ cao cũng hoàn toàn không xuất hiện.

Cuối cùng hai người uống say khướt, buổi sáng ngày hôm sau, Bùi Lương Ngôn còn có chút đau đầu.

Đặt xong vé máy bay vào buổi trưa, anh và Trần Thanh Niên nói tạm biệt rồi rời khỏi.

"Hành trình đến Vân Nam, chúc học trưởng chơi vui vẻ a." Trần Thanh Niên ôm anh một cái: "Khi trở về sẽ tìm anh uống rượu."

Bùi Lương Ngôn ở Vân Nam chơi vui vẻ sao? Vui vẻ chứ.

Chẳng qua anh không đi hết mỗi "Điểm du lịch" ở địa phương, cảm giác mới mẻ lúc vừa bắt đầu từ từ giảm đi, chân chính lĩnh ngộ được nỗi đau cũng như kết quả là niềm vui.

Nói đau cũng không phải, chính là rất mệt, cho nên anh đến một nơi tương đối yên tĩnh ở trấn cổ Lệ Giang, chọn một chỗ rời xa những con phố đông đúc, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

Trong khách sạn có rừng trúc nhỏ xanh biếc, đèn l*иg màu đỏ, đường đá. Lướt qua đường đá, nơi ông chủ đón khách có một bức bình phong cổ, còn cung cấp trà và nơi nghỉ ngơi.

Bùi Lương Ngôn hỏi ông chủ một ít sách chỉ đường, sau bữa cơm chiều đi cửa hàng mua chút lương khô dự trữ, ngày thứ hai dậy sớm, được ông chủ khách sạn đề cử, từ cổ trấn ngồi xe đến Ngọc Long Tuyết Sơn, trong đó mỗi người đều được phát một bình dưỡng khí và một bộ đồ chống lạnh.

Đến khu du lịch có đường cáp treo lên núi, sau khi xuống cáp treo, có thể thấy được mũi giày chìm trong tuyết đọng, ánh mắt phóng tới đỉnh núi đều bao trùm tuyết trắng mênh mang, không ít người còn đi phía trên.

Thời điểm xuống núi trong đoàn có một nhóm người chọn đi bộ dọc theo đường mòn, gió lạnh thổi mũi đỏ chót, Bùi Lương Ngôn cũng là một người trong đó.

Chính vì như thế, anh mới gặp được một người anh cho rằng sẽ không gặp lại nữa.

Đi một giờ, thân thể Bùi Lương Ngôn so với lúc mới lên ấm áp không ít, anh không dùng bình dưỡng khí, nó còn đặt ở trong bao, trong tay còn cầm bánh mì không ăn.

Phong cảnh ven đường rất đẹp, anh vừa đi vừa ghi lại cảnh đẹp, nhìn thấy phía trước có thùng rác, lại ném bánh mì vào.

"Nhóc con, cậu không sao chứ?"

Có một đám người tụm năm tụm ba, thời điểm Bùi Lương Ngôn đi ngang qua nghe có người hỏi như vậy.

"Không sao, do đi hơi nhanh thôi." Tiếng trả lời rất nhỏ.

Bùi Lương Ngôn dừng lại bước chân, quay đầu, đến gần đẩy ra đoàn người, lập tức nhìn thấy một người mặc áo màu đen liền mũ, sắc mặt tái nhợt, dựa vào lan can làm bằng gỗ há mồm thở dốc.

Chờ người kia thoáng ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, là nam sinh trên xe lửa.

Đối phương vẫn cõng cái balo nhỏ kia.

Bùi Lương Ngôn lập tức tiến lên, cau mày hỏi cậu: "Làm sao vậy?"

Nam sinh lập tức ngẩng đầu lên, bất ngờ nói: "Là anh?"

"Là tôi." Bùi Lương Ngôn không có nhiều lời, nói rõ tình huống với người chung quanh: "Cậu ấy là bạn của tôi, để tôi là được rồi, cảm ơn mọi người."

Sau đó đỡ cậu từng bước từng bước đi xuống dưới.