Chương 4

Chương 4

Bùi Lương Ngôn trở lại khách sạn, thống khoái vọt vào phòng tắm, rửa đi một thân uể oải, trạng thái tuyệt đối khác hoàn toàn ở trên xe lửa, mặc dù đang mặc áo tắm, khí chất vẫn thế, ngăn nắp lại có tinh thần.

Buổi trưa gọi điện thoại đặt món ăn, buổi chiều ở khác sạn lên internet xem trận bóng bầu dục.

Trước đây Bùi Lương Ngôn cũng thường xuyên một mình, chẳng qua đa số liên quan tới công việc, có trợ lý đi theo nhưng không cùng ăn cùng ở, cơ hội đơn độc thoải mái giống như bây giờ rất ít.

Tâm tư một khi rảnh rỗi, đối với chuyện gì cũng có chút lười biếng.

Có lẽ trận bóng không có sức hấp dẫn, Bùi Lương Ngôn xem một lát lại cảm thấy buồn ngủ, thời gian dài ngồi tàu hỏa để lại di chứng bây giờ trong óc còn cảm thấy hoảng hốt không ngừng.

Ngã ở trên giường ngủ thẳng tới chạng vạng, buổi tối viết một lịch trình giản lược.

Lần đầu tiên đi, tư duy Bùi Lương Ngôn ngược lại cực kì rõ ràng, anh đang ở Tây Ninh, dự định thuê xe taxi qua.

Đây là phương pháp tiện lợi nhất dành cho anh, lên mạng tra cứu, trên đó cũng đề nghị làm như thế.

Bùi Lương Ngôn chạy ở trên đường, bốn phía không người, có những những tòa nhà tôn giáo, anh đi thẳng lên núi Nhật Nguyệt nghe truyền thuyết về Văn Thành công chúa.

Xuống xe lập tức có hơi lạnh lẽo, trên cổ mang theo máy ảnh SLR, một đường đi thẳng lên trên.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Độ cao của núi Nhật Nguyệt cao hơn trung bình của thành phố Tây Ninh, vòng quanh trên đường tùy ý có thể thấy được những lá cờ màu sắc rực rỡ, trên đó viết những kinh văn khó hiểu.

Bùi Lương Ngôn đến từ phía nam, nơi này không nhẵn nhụi giống như phía nam, mà ngược lại, nó gồ ghề mà tráng lệ.

Trời màu lam, cỏ màu xanh biếc, liên miên không dứt, đi thẳng hướng tây, có thể nhìn thấy cách đó không xa từng đàn dê bò, phong cảnh thảo nguyên xinh đẹp tuyệt trần hợp lòng người, liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một.

Lúc nhìn thấy cảnh vật này, Bùi Lương Ngôn mới chính thức có cảm giác mình đang đi du lịch.

Khoảng một giờ, anh đi dọc theo đường nhỏ, tìm một nhà hàng được trên mạng nhiệt liệt khen ngợi, mùi vị cũng khá đặc sắc, chủ yếu dùng thịt dê làm chủ đạo, giá cả tuy không đẹp, chẳng qua anh ăn xong cũng thấy vui vẻ, vật có giá trị, dễ làm người hài lòng.

Ở trên xe chợp mắt một phút chốc, rồi đi tới hồ Thanh Hải.

Bùi Lương Ngôn ngửi thấy mùi vị thiên nhiên ở hồ Thanh Hải, đó là một hồ nước mặn.

Hồ như biển, hồ nước phản chiếu bầu trời, so với bầu trời còn xanh hơn.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ sóng nước lấp loáng, phần cuối hồ là gò núi, gò núi và mây trắng bồng bềnh trên trời liên kết, nhìn từ xa giống như núi tuyết.

Bùi Lương Ngôn dùng camera chụp lại, mỗi lần ấn xuống lại là một tấm ảnh đẹp đến không ngờ.

Phía sau là ngàn mẫu ruộng cải dầu, vàng óng, xanh mượt, và màu xanh lam của biển, màu xanh lam của bầu trời như hai giới tuyến.

Trong đám người có cô gái mặc quần lụa mỏng đỏ thẫm trong gió nhẹ khẽ bay lên, sợi tóc ngổn ngang, mặt nước hồ yên tĩnh, cô gái nở nụ cười đáng yêu, cực kỳ linh động.

Bùi Lương Ngôn cầm camera chụp cô một tấm, chỉ một góc nghiêng, tóc bị gió thổi loạn làm nửa khuôn mặt mơ hồ, chỉ có một màu lam của trời nước, làn váy bay lượn, môi đỏ như ẩn như hiện.

Nơi này quá đẹp, trấn nhỏ ở Châu Âu, sông nước Giang Nam cũng không đẹp giống như vậy, anh đi trên một con đường thật dài không có phần cuối, ngay cả con đường cũng thành mỹ cảnh dưới camera.

Có người nói một mình du lịch là cô độc, ngay cả người chụp hình cho mình cũng không có.

Bùi Lương Ngôn không phản đối, có lẽ anh cô đơn quen rồi. Không phải anh một chút cảm giác cô độc đều không có, cho dù có, cũng hi vọng không cần có người tới quấy rầy phần cô đơn này của anh.

Quanh năm công việc quấn thân, anh có rất ít thời gian được tự do tự tại như thế này.

Vẫn luôn ở nơi này chờ đến lúc mặt trời xuống núi, Bùi Lương Ngôn mới có ý định rời đi.

Trời chiều ngã về tây, mặt hồ biến thành một chiếc gương, soi sáng ra hai bầu trời, một cái xa xôi, một cái chạm tay tới là có thể chiếm được.

Cảnh tượng này và cảnh hoàng hôn nhìn thấy trên xe lửa ngày ấy đều tuyệt diệu như nhau, Bùi Lương Ngôn đột nhiên nhớ lại người nam sinh đẹp đẽ nọ, cùng với bức hoạ của cậu ấy.

Camera kiên trì chụp xong một tấm cuối cùng, rốt cuộc cũng hết pin, thời điểm Bùi Lương Ngôn lái xe về khách sạn đã có hơi trễ.

Ngày hôm sau anh đến hồ nước mặn rất sớm, nhưng cũng không may mắn như ngày hôm qua.

Du khách rất nhiều, khí trời âm u, có sương mù mông lung, bầu trời không còn màu lam, hình ảnh cũng không còn rõ ràng như hôm qua nữa, không có cách nào nhìn thấy cái gọi là bầu trời chi kính mỹ lệ.

Bên cạnh có một đứa nhỏ không cẩn thận giẫm chân vào vũng muối, nó sợ đến khóc lớn, ba mẹ nhanh chóng kéo lên, phí hết khí lực, sau khi kéo được có thể nhìn thấy trên chân đứa nhỏ đều là muối hạt, ba mẹ lập tức dẫn nó ra hồ nước rửa.

Bùi Lương Ngôn tiếp tục bước chân trong hồ nước mặn, hồ nước trong vắt. Anh chỉ mặc một cái áo ngắn tay, gió nhẹ có chút lạnh lẽo. Cảm giác trải nghiệm thực tế không tốt như trong tưởng tượng, mặc dù như thế, cảnh sắc núi xa nước gần vẫn khiến tâm thần Bùi Lương Ngôn sảng khoái như trước.

"Đi qua hết tây bắc, mới biết Trung Quốc có bao nhiêu xinh đẹp."

Bùi Lương Ngôn nhớ lại bình luận của một cư dân mạng.

Hai ngày này nhàn nhã du ngoạn, anh đặt chân trong đó, cũng cảm thấy cảm động lây, lòng nóng nảy phảng phất bị Thánh địa xa xăm rộng lớn làm sạch, trở nên dị thường bình tĩnh.

Sau đó anh lại đi đến vài địa phương nhỏ, đều không làm người thất vọng, trên đường gặp phải cô gái có ý định mời anh cùng đồng hành, đều bị anh lựa lời từ chối.

Trở lại Tây Ninh, Bùi Lương Ngôn trả xe, đặt vé máy bay, ngày hôm sau bay tới Tây Tạng.