Chương 25

Chương 25

Cân nhắc chuyện Diêu Châu sắp có buổi phỏng vấn, Bùi Lương Ngôn vốn chỉ định làm một lần rồi bỏ qua, không ngờ người mới vừa rồi còn làm cho anh nhẹ chút chậm một chút kẹp lấy anh không cho đi ra ngoài, mở ra đôi mắt xấu hổ mà nói: "Lại thêm một lần nữa đi."

"Rất thoải mái sao?" Bùi Lương Ngôn nắm eo cậu, chân cậu kẹp lấy anh, từ từ co rúm.

Sau cao triều hai má Diêu Châu đỏ chót, cả người toả nhiệt, hai tay vịn chặt lưng Bùi Lương Ngôn, hơi hơi thở dốc, con ngươi xinh đẹp ướt nhẹp nhìn anh, "Thoải mái, thích lắm."

Giọng nói vừa ngọt ngào vừa nhỏ nhẹ khiến lòng Bùi Lương Ngôn ngứa ngáy như mèo cào, đầu ngón tay mơn trớn đầu nhũ bị hút sưng tấy, làm người dưới thân run rẩy và kêu rên một trận, không khỏi tăng nhanh tốc độ ra vào.

Ngày đông sáng sớm sương mù mông lung, không quản bên ngoài đất trời ngập tràn băng tuyết, đều không thể chống lại du͙© vọиɠ nóng bỏng trong phòng.

Tiếng da thịt va chạm như thuốc kí©ɧ ɖụ©, Diêu Châu ngẩng đầu hôn môi anh, bị anh xâm lược phản công, đồ vật kia của Bùi Lương Ngôn rất lớn, mỗi lần tiến vào đều căng cứng đến mức tràn đầy, ma sát trên dây thần kinh nhạy cảm nơi vách thịt, sinh sôi ra kɧoáı ©ảʍ to lớn.

Cái miệng nhỏ bị chà đạp ẩm nhuyễn không chịu nỗi, thuốc bôi trơn dư thừa và chất lỏng thấm ướt ga trải giường, hai người đều có chút ý loạn tình mê, thời điểm đυ.ng tới một điểm nào đó Diêu Châu nhịn không được lớn tiếng kêu lên, sau đó chính là chạy nước rút như cuồng phong bão táp.

"A a a..." Diêu Châu như đặt mình trong biển rộng, thân cùng tâm đều bay lên cao, lại từ chỗ cao rơi xuống, kèm theo cảm giác sảng khoái như không trọng lượng, cùng người yêu chập trùng không ngừng vui sướиɠ.

Sau khi phóng thích Diêu Châu bám trên người Bùi Lương Ngôn vào buồng tắm thanh lý, vừa đi, chất lỏng bên trong tiểu huyệt vừa chảy ra, dọc theo bắp đùi đi xuống, đọng lại ở trên sàn nhà.

Trận này vẫn luôn kéo dài, Diêu Châu tránh khỏi tay Bùi Lương Ngôn, mềm mại mà tuột xuống, quỳ trên mặt đất, tính khí Bùi Lương Ngôn gần ngay trước mắt, ở ngay trước mặt Diêu Châu.

Chờ Bùi Lương Ngôn phát hiện ý đồ của cậu, phía trước lại bị Diêu Châu ngậm vào nửa đoạn, muốn đưa tay ngăn cản nhưng giống như không nỡ, chỉ khàn cổ họng kêu lên: "Diêu Châu."

Diêu Châu ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, trong đôi mắt phong tình vạn chủng, quai hàm phình to, môi đỏ và tính khí dữ tợn hình thành đối lập, Bùi Lương Ngôn muốn nói "Em không cần làm chuyện như vậy", thân thể lại thành thục đến mức không dời mắt nổi, nơi kia lần thứ hai cứng lên.

Như là chiếm được cổ vũ, Diêu Châu đỡ phần sau bắt đầu ăn vào, có lẽ là muốn một tư thế thoải mái, cậu hạ eo xuống, nhếch lên cặp mông trắng toát, góp hết sức lực để hầu hạ Bùi Lương Ngôn.

Lần này Bùi Lương Ngôn bắn rất nhanh, nói cho cùng vẫn có chút đau lòng Diêu Châu. Môi Diêu Châu sưng lên kỳ cục, bên mép còn mang theo chất lỏng màu trắng không nuốt kịp, nằm ở trong l*иg ngực của anh không nhúc nhích.

"Ai dạy em, lần sau không cho làm như thế?" Bùi Lương Ngôn mềm mại hôn lên da thịt che kín dấu vết, thập phần yêu thương.

"Anh không thích sao?" Giọng nói Diêu Châu như ngậm hạt cát, mang theo trầm thấp từ tính: "Em xem ở trên mạng, chỉ xem có một bộ."

"Anh thích, thế nhưng quan trọng nhất là em thích không?"

"Em thích a." Diêu Châu cười yếu ớt, lỗ tai hồng hồng còn chưa có hết: "Chính là nơi đó của anh thật thô, lại còn dài, em chịu không nổi."

Bùi Lương Ngôn thiếu chút nữa không khống chế được cứng lần thứ hai, bất đắc dĩ nói: "Lần sau không cho phép xem mấy thứ đó, em muốn học cái gì, hỏi anh, anh sẽ dạy em."

"Ừm." Diêu Châu không muốn thảo luận đề tài này nữa, chuyển sang nói: "Chúng ta mau mau đi, hai giờ rưỡi xế chiều có phỏng vấn."

"Em còn không thấy ngại mà nói, ngoan ngoãn đừng trêu chọc anh."

Bùi Lương Ngôn vui mừng đứng lên, để cho cậu nghỉ ngơi trước, mình thì đi làm chút cháσ ɭóŧ bụng.

Chỉ là Diêu Châu cuối cùng cũng không có tham gia phỏng vấn vào buổi chiều, bởi vì đôi môi cậu sưng quá rõ ràng, không chỉ sưng tấy, còn rách da, người tinh ý vừa nhìn ngay lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.

Bùi Lương Ngôn cũng không muốn để cho cậu đi, Diêu Châu sau khi bị chà đạp quá hấp dẫn, dáng vẻ ấy làm sao có thể bị những người khác nhìn thấy.

"Em gọi điện thoại cho công ty này, nói thời gian có hơi gấp, có thể đổi một thời gian khác hay không."

"Thôi, ngược lại em cũng không quá vừa ý công ty này, không đi thì không đi."

Ngược lại đó là lời nói thật của Diêu Châu, tất nhiên đó cũng không phải là chuyện xấu, bởi vì buổi tối hôm đó, cậu lại nhận được thông báo phỏng vấn của một công ty khác, thời gian xác định rất gấp, vào ngay ngày mai.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Diêu Châu hưng phấn một buổi tối, Bùi Lương Ngôn định đưa ra câu đề nghị "Em có muốn tự mình kinh doanh một phòng vẽ tranh hay không" lại nén ở trong lòng, anh sẽ không can thiệp vào con đường của Diêu Châu, Diêu Châu thích, thì để bản thân cậu bước đi.

Vì thế Diêu Châu nhờ anh hướng dẫn một ít kỹ xảo khi phỏng vấn, Bùi Lương Ngôn đem những vấn đề anh không tiếp xúc nhiều khi phỏng vấn trong công ty để cho cậu luyện tập một lần.

Mỗi một vấn đề Diêu Châu đều trả lời thập phần nghiêm túc, Bùi Lương Ngôn vỗ vỗ đầu của cậu: "Thả lỏng một chút, mỗi công ty phỏng vấn đều không giống nhau."

Diêu Châu lung tung "A" một tiếng, lại tập trung tỉ mỉ chuẩn bị.

Thời gian phỏng vấn vào sáng sớm, ngày hôm sau môi Diêu Châu đã cơ bản khôi phục như lúc ban đầu, Bùi Lương Ngôn muốn đưa cậu, lại bị Diêu Châu một mực từ chối.

Chờ Bùi Lương Ngôn vừa đi, Diêu Châu lập tức đón xe đến công ty, nhân viên công tác dẫn cậu tới một căn phòng họp nhỏ không người, cậu mới phát hiện chỉ phỏng vấn có một mình cậu.

Mấy phút sau người phỏng vấn đi vào, chỉ có một người, tuổi tác khoảng chừng năm mươi, nề nếp mà đi ngang qua cậu, Diêu Châu cảm thấy khá kỳ quái, trên mặt lễ phép mỉm cười chào hỏi ông, trực giác hẳn không phải là một người xảo quyệt.

Người phỏng vấn tùy ý ngồi ở bên cạnh, khiến khung cảnh này có vẻ vô cùng không chính thức, trên dưới đánh giá Diêu Châu một phút, nhìn tới mức Diêu Châu sởn cả tóc gáy, mới vừa muốn mở miệng, người phỏng vấn không thích hợp ho khan một tiếng, cắt ngang đề tài.

Nhưng mà khiến người không nghĩ tới chính là, mấy vấn đề này đều không khác những câu ngày hôm qua tập với Bùi Lương Ngôn là mấy, Diêu Châu hoàn toàn tự tin, trả lời kín kẽ không một lỗ hổng.

Người phỏng vấn sau khi nghe xong sắc mặt cuối cùng cũng có một chút thay đổi: "Điều cuối cùng."

"Xin mời ngài nói."

"Có người yêu không?" Người phỏng vấn đột nhiên tò mò hỏi.

"Có ạ." Trong lòng Diêu Châu lại bắt đầu cảm giác buổi phỏng vấn tiến hành có hơi quái dị, có hơi không tình nguyện trả lời.

"Dung mạo của cậu đẹp mắt như vậy, người yêu cậu chắc cũng không kém đâu nhỉ." Người phỏng vấn híp mắt cười.

Diêu Châu nhớ những tin tức mình xem trước đây, càng ngày càng đối với vẻ ta đây của ông đặc biệt phản cảm, mím môi không nói gì.

Người phỏng vấn tựa hồ không có nhận ra sự chán ghét của cậu, đưa tay định chạm vào cậu, kết quả bị tát một cái văng ra, tay đập lên trên bàn, đau đến mức ông gào gào gọi.

Diêu Châu không để ý tới sự đau đớn của ông, triệt để tức giận, đứng lên lui người lại, lạnh mặt nói: "Xin tự trọng, quấy rầy rồi."

Nói xong thì rời khỏi.

Người phỏng vấn không muốn bỏ qua như vậy, kêu hai bảo vệ ở ngoài phòng hội nghị, giao việc nói: "Ném cậu ta tới văn phòng phó tổng của các người đi, để phó tổng dạy bảo lại cho tốt."

Từng người từng người nhân viên ở đây đều trợn mắt ngoác mồm, nhìn thấy dáng vẻ người trẻ tuổi xinh đẹp như tranh kia ức đến nổ phổi, não bổ ông chủ mình không phải là thẹn quá hóa giận rồi chứ, nhưng không hiểu sao lại liên quan tới phó tổng, chỉ là mọi người cũng không dám ra ngoài, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng thay Diêu Châu.

"Không ai được đυ.ng vào cậu ấy!" Người phỏng vấn bỏ thêm một câu.

Dưới mệnh lệnh của ông chủ, bảo an không có trực tiếp động thủ với Diêu Châu, cũng không để cho cậu rời đi, mà là đưa cậu vào thang máy, bốn vách tường lạnh lẽo, không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Diêu Châu ép mình phải bình tĩnh, tự nói với mình đây không phải là một công ty xã hội đen, bởi vì Bùi Lương Ngôn cũng làm việc ở nơi đây, đó là Bùi Lương Ngôn chính miệng nói cho cậu biết, còn nói mình làm một chức vụ không nhỏ.

Chỉ là tất cả những thứ ngày hôm nay làm cậu không hiểu ra sao, Diêu Châu muốn gọi điện thoại cho Bùi Lương Ngôn.

"Tiên sinh, nghe nói phó tổng là một người rất tốt, cậu đừng sợ, ông chủ của chúng tôi phỏng chừng ngày hôm nay tâm trạng không vui, lúc thường ông ấy không phải như thế."

Nói chuyện chính là bảo an cùng đi theo, đánh gãy suy tư của cậu, Diêu Châu không biết có nên tin tưởng hay không, cậu nói một câu "Cảm ơn", cũng không có bấm điện thoại gọi Bùi Lương Ngôn.

Ra thang máy chính là phòng làm việc của phó tổng, gõ cửa, nhìn cậu đi vào hai người bảo an mới rời khỏi, trước khi đi còn cho cậu một ánh mắt động viên.

Diêu Châu nghĩ tại sao ngày hôm nay chỉ có một mình cậu đến phỏng vấn, tại sao CV gửi đi lâu như vậy mới có hồi âm, tất cả những thứ này quá khó hiểu, cậu nghĩ tới người phỏng vấn và người gọi là phó tổng này có thể đã sớm thông đồng với nhau.

"Diêu Châu? !" Cậu vừa đi vừa phân tích, mãi đến khi một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Diêu Châu bỗng nhiên ngẩng đầu, bất ngờ nhìn người trước mắt, bọn họ sáng sớm mới tách ra, mặc dù cậu biết có thể tình cờ gặp nhau ở chỗ này, thế nhưng tình huống như thế thật sự làm người kinh ngạc.

Bùi Lương Ngôn bất ngờ cũng không thua gì cậu.

Chờ nói rõ đầu đuôi câu chuyện, trái tim Diêu Châu treo lơ lửng mới buông ra, vừa nãy cậu cho rằng Bùi Lương Ngôn cũng bị gạt.

"Thì ra em vẫn muốn vào công ty này sao, tại sao không nói sớm?" Bùi Lương Ngôn cho người chuẩn bị một chén trà nóng, "Cũng tại anh, không có nói rõ ràng."

"Tại sao lại trách anh, trách anh làm phó tổng chức vụ quá lớn, hay là trách anh quá có tiền?" Diêu Châu cười cho qua chuyện, sờ sờ anh, "Nhưng là người phỏng vấn kia rất kỳ quái."

Bùi Lương Ngôn ngồi xổm người xuống, xoa xoa bàn tay có chút lạnh lẽo của cậu, vẫn cứ áy náy mười phần: "Anh còn muốn nói xin lỗi với em."

Diêu Châu đầu óc mơ hồ.

"Người phỏng vấn kia, rất có thể là ba anh, khi anh còn bé ông ấy đã như vậy, ba rất thích đùa giỡn với người trong nhà, làm em sợ hãi rồi."

"Cho nên, ông ấy biết quan hệ của em và amh, mới đưa em đến chỗ của anh." Diêu Châu sững sờ hỏi.

"Anh cũng không biết ông ấy làm sao biết em, nhưng bây giờ xem ra, sự thật chính là như vậy." Bùi Lương Ngôn ngoài miệng vì ba anh tìm về mặt mũi, trong lòng thì định tìm Bùi Hoắc tính sổ.

Diêu Châu tỉ mỉ nghĩ lại, người phỏng vấn xác thực không có làm bất cứ chuyện gì quá đáng với cậu, ngay cả gọi bảo an cũng cố ý căn dặn không cho chạm vào cậu, là mình bị ý nghĩ của mình dẫn đi, không tự chủ bật cười: "Ba ba anh giống như một đứa nhỏ vậy."

"Ông ấy ăn no rửng mỡ thôi."

"Thế nhưng vừa rồi em làm ông ấy bị thương." Diêu Châu đột nhiên nhớ tới, lần đầu gặp mặt trưởng bối đã để lại ấn tượng xấu, thật gay go.

"Không sao không sao, là ta tự tìm." Một giọng nói khác chen vào, thực sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

"..."

Buổi trưa, bọn họ cùng nhau về nhà cũ, ăn bữa cơm cùng ông nội bà nội? Thì ra là ba anh nghe bà nội nói, biết được tên Diêu Châu, vừa lúc nhìn thấy trong tài liệu có một người tên như vậy, quyết định tự mình phỏng vấn, không xác định có phải là người đầu giường của con trai không, sau khi gặp mặt lại viện lý do đưa người đến bên cạnh Bùi Lương Ngôn.

Một trò khôi hài bắt đầu, hoàn thành một buổi gặp gia trưởng kinh thiên động địa, ngay cả Bùi Lương Ngôn cũng có chút đột ngột không kịp chuẩn bị, không nghĩ tới đã bị ba anh nhanh chân đến trước, nắm mũi dắt đi.