Chương 24

Chương 24

Bài tốt nghiệp dùng chủ đề "Yêu" làm tên, bức họa làm xong một mạch, đưa cho thầy hướng dẫn xem, thầy hướng dẫn lông mày không nhíu, chỉ nói một câu: "Thầy không thấy "yêu" của em thể hiện chỗ nào."

Bức vẽ của Diêu Châu rất đơn giản, chỉ có núi, nước, con người, sơn thủy thiển mặc, sắc thái nhân vật dày đặc, mang cảm giác ảnh chụp nhiều hơn.

Nếu như người xem đổi lại là Bùi Lương Ngôn, anh nhất định sẽ cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì bối cảnh này đúng là tấm ảnh anh chụp cho Diêu Châu lúc ở Miêu trại, chỉ là nhân vật chính không phải Diêu Châu, mà đổi thành một cô gái, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, tô vẽ son môi diễm lệ, ánh mắt mê người quyến rũ yêu kiều.

"Nhận định về tác phẩm, trong bức họa xác thực không nhìn ra tỳ vết, nhưng em đã quên mất một thứ quan trọng nhất, đó chính là phải nêu ý chính."

Theo hắn biết, bức vẽ dưới ngòi bút Diêu Châu chặt chẽ, mềm mại mà mạnh mẽ, trước đây những thầy cô khác đã từng nhắc cậu sinh viên này ưu tú thế nào, đối với sai lầm cấp thấp như vậy hắn không thể hiểu nổi.

Nghe đánh giá như vậy, Diêu Châu cũng không vội vã, cậu nói: "Thầy, em có."

Thầy hướng dẫn nhìn cậu khó hiểu, "Chuyện này làm sao nói?"

"Người chụp hình là người cô gái thích, trong lúc cô nhìn chằm chằm ống kính, thật ra cũng đang nhìn người phía sau ống kính, mà trong mắt người chụp hình cũng giống như vậy, người yêu không thể nghi ngờ đều lóa mắt hơn so với bất kỳ cảnh đẹp nào, bởi vậy em thoáng làm nhạt đi phong cảnh để tôn lên nhân vật. Cho nên, em giấu đi yêu trong đôi mắt cô gái."

Ý đồ được đưa vào sáng tác của cậu, thầy hướng dẫn lại xem tranh một lần, im lặng một lát sau đó mới mở miệng: "Ý nghĩa như vậy, rất mới mẻ độc đáo, còn tiêu đề, em đã nghĩ xong chưa?"

"Nghĩ xong rồi."

Cuối cùng tên của bức họa này là , tiêu đề có tác dụng "Vẽ rồng điểm mắt"*, khá thành công trong buổi triển lãm tranh dành cho sinh viên tốt nghiệp, được khen ngợi như nước thủy triều.

(*) "Họa long điểm tinh" tức vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví với việc khi viết văn chương, phải đi sâu và làm sáng tỏ những điều then chốt nhất, khiến nội dung càng thêm sống động.

Ngoại trừ chạy tới chạy lui giữa phòng làm việc và trường học, phần lớn thời gian còn phải lên lớp, đây là chương trình học duy nhất trường sắp xếp cho sinh viên năm thứ tư, tiếp cận hai tháng, mãi cho đến nghỉ đông, Diêu Châu mới hoàn toàn hết bận sự tình ở trường học.

CV lúc trước gửi đi như đá chìm biển lớn, chỉ có mấy đơn vị gần nhất thông báo phỏng vấn, trong đó không có cái tên cậu mong đợi nhất. Thời gian phỏng vấn đều khoảng một tuần lễ sau, như vậy có nghĩa cậu sẽ có đủ thời gian thu dọn đồ đạc, về nhà một chuyến.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Diêu Lâm Quân tới đón cậu, nghỉ hè nên Diêu Sênh Thu cũng ở nhà, thật vui vẻ giúp cậu xách mấy túi không nặng, đặt ở cốp sau. Nghe Diêu Sênh Thu nói Khanh Lệ Dung ở nhà chuẩn bị bữa trưa, thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, lúc này bà cũng đã gần như khỏi hẳn.

Diêu Lâm Quân chuyên tâm lái xe, từ góc độ của Diêu Châu nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy gò má đã có chút già nua, không khỏi nghĩ tới ngày ấy ở bệnh viện, giống như cái gì cũng không chạy thoát mắt thần của ba cậu, liếc mắt một cái là lập tức nhìn ra quan hệ của cậu và Bùi Lương Ngôn không đơn giản.

"Bạn của con, hai đứa tại sao quen biết?"

Diêu Châu nói: "Đi ra ngoài du lịch thì quen, anh ấy giúp con không ít."

"Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, ba biết con là một người có chính kiến. Tuy rằng ba già rồi, nhưng trong lòng cực kì rõ ràng."

"Ba." Diêu Châu kêu một tiếng, lại không biết nói cái gì, cậu có cảm giác, Diêu Lâm Quân đã phát hiện cái gì, chẳng qua cậu không e ngại một chút nào, cậu và Bùi Lương Ngôn bên nhau, sớm muộn cũng phải đối mặt.

Ánh mắt Diêu Lâm Quân lấp lóe, vỗ vỗ vai Diêu Châu: "Ba không ngốc, ánh mắt của con khi nhìn nó, cùng ánh mắt của nó nhìn con, không lừa người được."

Tiếng ô tô ngừng kéo tâm tư cậu về hiện thực, lần trước trở về đã cách đây hơn nửa năm, trong nhà không có gì thay đổi, phòng của cậu vẫn sạch sẽ, trên bệ cửa sổ nhiều thêm một cây Phong Tín Tử (Dạ Lan Hương) và một chậu Lan điếu. Diêu Châu mới vừa buông hành lý xuống, lại nghe được tiếng dì gọi ăn cơm.

Hai ngày sau cậu đều đi chơi với Diêu Sênh Thu, mặc áo lông dày đi ra ngoài, trên đường cái vẫn náo nhiệt như trước. Diêu Sênh Thu đi ở phía trước, Diêu Châu đi theo phía sau, thỉnh thoảng trả lời tin nhắn.

Phần lớn thời gian cậu đều trò chuyện với Bùi Lương Ngôn, chia sẻ một ít việc nhỏ hằng ngày, có lẽ yêu nhau chính là như vậy, chút chuyện nhỏ như hạt đậu của nhau cũng cảm thấy hứng thú, từng giọt nhỏ xâm chiếm vào cuộc sống của đối phương.

Bùi Lương Ngôn tỏ ý muốn tới Tô Châu đón cậu, bị cậu từ chối, sau anh lại để cho Diêu Châu trực tiếp đến nhà của anh, "Em tự qua, nếu không nhớ rõ, anh gửi địa chỉ cho em."

Tiếp theo lại nhảy ra một hàng chữ, là địa chỉ nhà Bùi Lương Ngôn, và một dãy mật mã.

Diêu Châu dĩ nhiên nhớ, lúc này mũi của cậu bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, co vào khăn quàng cổ, đôi tay lạnh lẽo bắt đầu đánh chữ, lần này cậu không có từ chối nữa: "Được."

Lại gõ thêm mấy chữ, "Nhớ anh".

Rời nhà vào ba ngày sau, Diêu Lâm Quân chỉ căn dặn cậu ở bên ngoài chú ý sức khỏe, không nói lời thừa thãi khác, Diêu Châu nói cho ông biết qua năm sẽ trở về, cũng không quá lâu, sau khi nói tạm biệt mới ngồi tàu cao tốc đi từ Tô Châu đến một thành phố khác.

Ngồi xe taxi đến nơi ở, không ngờ Bùi Lương Ngôn cũng ở nhà, thời gian này, theo lý Bùi Lương Ngôn cần phải ở công ty mới đúng.

Cậu mới từ giữa trời gió lạnh đi vào, dáng vẻ bất ngờ cực kỳ sinh động, đuôi lông mày khóe mắt đều chứa ý cười, Bùi Lương Ngôn đi tới ôm lấy cậu, không để ý cả người cậu lạnh lẽo, ở trong ngày đông giá rét lại ôn nhu đến không chân thực: "Em không cho anh đón em, anh lại ở đây chờ em."

"Đóng cửa trước đi." Diêu Châu thở phào, giơ tay cài cửa lại, cởϊ áσ khoác, đổi giày, đi theo phía sau Bùi Lương Ngôn vào phòng, nơi này cậu chỉ ghé qua một lần, lại cảm thấy vô cùng thân thiết, mùi thơm bay qua chóp mũi: "Anh nấu cơm?"

"Ừm, để ăn mừng chúng ta ở chung." Bùi Lương Ngôn nói.

Ở chung, Diêu Châu ngẩn người, đọc qua hai chữ này ở trong lòng một lần, sau đó rất nhanh cười rộ lên, tim đập nhanh hơn, giọng nói lại hết sức nhẹ nhàng: "Em thích cách nghĩ này, em đến đây không phải là muốn cùng ở chung với anh à."

"Nhận định chính xác." Bùi Lương Ngôn vừa nói vừa đi đến nhà bếp."Chúng ta ăn cơm thôi."

Diêu Châu theo vào rửa tay, nghiêng đầu hỏi: "Chẳng qua sao em cảm thấy giống như mình đang chiếm tiện nghi của anh."

Bùi Lương Ngôn kéo ống tay áo, hai cái tay đang bưng hai món lên bàn, nghe vậy dừng bước lại, khom người xuống, cúi đầu hôn cạu: "Em chiếm tiện nghi của anh ra sao, anh cũng không có ý kiến."

Về phần cuối cùng, rốt cuộc là ai được tiện nghi, không cần nói cũng biết.