Chương 26

Chương 26

Buổi tối, Diêu Châu hỏi Bùi Lương Ngôn có tức giận chuyện cậu giấu anh một mình gửi CV hay không.

"Tại sao anh lại tức giận." Bùi Lương Ngôn lắc đầu, trịnh trọng nói rằng: "Thế nhưng, Diêu Châu, em suy nghĩ kỹ càng chưa? Anh thấy chức vụ em ứng tuyển và công việc này cũng không thích hợp với em."

"Thế nhưng có anh ở trong đó..." Diêu Châu có chút mơ hồ.

"Chuyện đó không quan trọng." Bùi Lương Ngôn nhỏ giọng nói: "Nếu như em không quen biết anh, em vẫn lựa chọn như thế sao? Cho nên quan trọng là... Em có thích hay không, chớ lãng phí thiên phú hội họa của em như vậy."

"Em thích a." Diêu Châu trả lời việc nghĩa chẳng từ nan.

Bùi Lương Ngôn bật cười, từ trên cao nhìn xuống cậu, trêu chọc một chút: "Cuối cùng em thích công việc này, hay là anh?"

Diêu Châu ngửa đầu tim đập nhanh hơn, dũng khí mười phần, cười khẽ đáp lại: "Anh a."

Sau đó môi lập tức bị ngăn chặn.

Hết nửa ngày, Diêu Châu chỗ nào cũng không đi, cậu nghe Bùi Lương Ngôn đề nghị, quyết định mở một phòng vẽ tranh ở gần trường học. Thật ra trước đó Diêu Lâm Quân đã nhắc tới chuyện này, chính mình cũng cảm thấy không tệ, nơi chốn cũng tìm xong rồi, chẳng qua là không ở Tô Châu, cuối cùng sống chết mặc bay.

Sau khi quyết định lại gọi điện thoại nói một tiếng với Diêu Lâm Quân, đầu kia không có dị nghị gì, chỉ bảo cậu tìm một nơi thật tốt, nói cho cậu biết không cần lo lắng chuyện tiền bạc.

Diêu Châu không có từ chối, mặc dù lúc học đại học có để dành một ít, nhưng mua lại một phòng làm việc vẫn còn thiếu rất nhiều.

Sau đó cậu xem vài căn, hoặc là diện tích quá nhỏ, hoặc là phòng ốc không sạch sẽ, cuối cùng không có quyết định được, đành hỏi Bùi Lương Ngôn, Bùi Lương Ngôn cũng nói mấy chỗ đó không ra làm sao.

Ngày hôm sau Bùi Lương Ngôn dẫn cậu đến một căn phòng bỏ trống ở lầu hai, tia sáng đầy đủ, vị trí yên tĩnh lại không có vẻ hẻo lánh, chủ yếu nhất chính là chung quanh là khu dân cư, trường tiểu học cũng cách đó không xa, lại có không ít thiết bị thích hợp, ngay cả giá cả cũng trong phạm vi có thể chấp nhận, mọi mặt đều hết sức hài lòng.

"Sao anh lại tìm được ?" Diêu Châu vui mừng hỏi.

"Anh để cho cấp dưới để ý, dù sao cũng tốt hơn để một mình em tìm kiếm."

Bùi Lương Ngôn dẫn theo cậu đi một vòng xung quanh, bên trong góc chính là toilet, còn có một cái bồn rửa tay nho nhỏ, cậu tiện tay vạch ra: "Lúc trang trí phải xây thêm một cái bể nước, sẽ thuận tiện hơn."

Không có lựa chọn nào tốt hơn so với nơi này, thời điểm nói giá tiền với chủ cửa hàng Diêu Châu mới biết Bùi Lương Ngôn đã thanh toán toàn bộ, ăn cơm trưa không nhịn được lại nói ra chuyện này.

"Sao anh xác định em sẽ vừa ý căn này." Diêu Châu hỏi: "Nếu như em không đồng ý, không lấy được tiền thì làm sao bây giờ nha."

Bùi Lương Ngôn nhướng mày, nhàn nhã vô cùng: "Anh đã xem qua rồi, cũng so sánh với những căn em đang xoắn xuýt kia, với lại anh tin tưởng ánh mắt của mình, càng tin tưởng em."

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

"Em cũng tin tưởng anh, thế nhưng sao anh lại trả tiền, anh cũng không nói với em." Đây là điều Diêu Châu để ý nhất.

"Anh xin lỗi em, chẳng qua em không cần phải ngượng ngùng." Bùi Lương Ngôn đàng hoàng trịnh trọng: "Sẽ để em báo đáp lại anh."

Diêu Châu cho là sẽ viết giấy nợ, nên nói "Như vậy cũng được".

Sau đó cậu lại nghe thấy Bùi Lương Ngôn nói: "Em xem dùng bản thân mình đền cả đời có được hay không?"

Buổi tối hôm đó Bùi Lương Ngôn không kịp chờ đợi yêu cầu báo đáp, làm Diêu Châu...

Những công việc sau đó đều giao cho Diêu Châu, liên quan tới chuyện trang trí, quảng cáo cho đến tờ rơi đều tự mình thiết kế tỉ mỉ, có lúc lại ở trong thư phòng Bùi Lương Ngôn ngẩn ngơ cả ngày, chẳng qua mấy thứ này đều phải qua năm sau mới khởi công, năm nay thời gian còn lại không nhiều, cậu muốn để qua năm.

Nghĩ đến mọi chuyện đều sắp hoàn thành rồi, Diêu Châu vô cùng vui vẻ, đột nhiên hứng khởi, nói với Bùi Lương Ngôn: "Em muốn vẽ cho anh một bức họa."

"Không mệt sao?" Bùi Lương Ngôn hỏi.

"Không mệt." Diêu Châu lắc đầu: "Em thích vẽ vời, em còn chưa từng vẽ anh, em muốn vẽ anh a."

"Được a, em định vẽ như thế nào." Bùi Lương Ngôn nằm trên ghế sa lông, Diêu Châu thì nằm ở l*иg ngực của anh.

"Muốn vẽ anh lỏa thể." Bên tai và hai má Diêu Châu ửng đỏ, cậu thích thân thể Bùi Lương Ngôn, đường nét cường tráng, vai rộng eo thon, tỉ lệ cơ thể thập phần hoàn mỹ, nói xong còn không quên bổ sung một câu, không biết là giải thích hay là có ý gì khác: "Chỉ để một mình em xem."

Bùi Lương Ngôn không nhìn thấy vẻ mặt cậu, nhưng có thể sờ tới da thịt nóng bừng, bóng loáng phỏng tay, thấp giọng nói: "Em xem để làm chi?"

"Thưởng thức." Diêu Châu nắm được tay anh, không cho anh lộn xộn: "Đây là nghệ thuật, anh đừng có nghĩ lung tung."

Sự thực chứng minh muốn không nghĩ lung tung cũng không thể.

Diêu Châu ngồi ở trước giá tranh, Bùi Lương Ngôn ngồi ở một bên bệ cửa sổ, rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, phản chiếu tuyết trắng ngoài cửa sổ, mang đến một cảm giác mông lung.

Bùi Lương Ngôn đứng thẳng, giống như người trần trụi đó không liên quan gì tới mình, gay go chính là ánh mắt Diêu Châu luôn không thể khắc chế muốn nhìn ngắm thân thể này, mỗi một nơi đều làm cho cậu cảm thấy cả người khô nóng.

Rồi nhìn qua, thứ ngoan ngoãn nằm nhoài giữa hai chân đã có phản ứng, cuối cùng do ánh mắt cậu không ngừng liếc qua mà cao cao đứng thẳng, Diêu Châu có thể cảm giác hô hấp Bùi Lương Ngôn có chút thay đổi, mà cậu cũng không thể bình tĩnh vẽ ra.

"Xin lỗi." Bùi Lương Ngôn không thể làm gì, "Anh nhịn không được."

Diêu Châu gác lại bút, đi tới trước mặt anh, cậu cũng không biết mình có thể phóng đãng như thế, cậu để Bùi Lương Ngôn cởi từng món từng món trên người mình, sau đó ngồi lên...

"Không cần xin lỗi." Diêu Châu nhẹ nhàng cọ động, hơi thở ấm áp: "Không nhịn được, cứ trực tiếp làm là được rồi."

"A a..."

Cảnh "xuân" trong phòng chợt tiếp diễn.

Gần cuối năm Diêu Châu về Tô Châu, còn cầm theo một ít tâm ý của Bùi Lương Ngôn.

"Anh sẽ nhớ em." Bùi Lương Ngôn thay cậu choàng lên khăn quàng cổ.

"Biết rồi, chỉ mấy ngày thôi." Diêu Châu cười, mặt mày như gió xuân: "Bọc kín mít như thế, đi bắc cực cũng không sợ lạnh."

"Ừm." Bùi Lương Ngôn dắt tay cậu đi ra phía ngoài.

"Chờ em trở về, chúng ta sẽ ra ngoài chơi."

"Được a, đi đâu?" Đôi mắt Diêu Châu lóe sáng, trong đó không biết là tuyết hay là ánh sáng.

"Nghe lời em."

"Đi Hokkaido nha, chỗ đó rất đẹp."

"Được."

Em muốn đi đâu, anh đều cùng em.

Trong một cuộc hành trình là vui sướиɠ, là tự do, là cả người đi xa rồi trở về, dù như thế nào, xin cảm ơn vì gặp gỡ.

HOÀN