Chương 23

Chương 23

Diêu Châu cùng Bùi Lương Ngôn chạy tới bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có một mình Khanh Lệ Dung, trên đùi phải bó thạch cao dày, đặt ở trên giường.

"A, Tiểu Châu đến rồi."

Khanh Lệ Dung mặc đồng phục bệnh nhân, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, khoảng chừng bốn mươi, ngủ nên tóc tai rối loạn, nhìn thấy cậu tựa hồ có hơi bất ngờ, muốn ngồi dậy. Nhưng bà không chỉ bị gãy chân, còn động đến eo, hơi nhúc nhích một chút xương cốt cả người đều đau, vẻ mặt lộ ra thần sắc thống khổ, "Ba con đưa em gái con về nhà, một lát sẽ đến."

Diêu Châu ra hiệu bà cứ nằm yên: "Dì, sao lại thành như vậy?"

"Trượt chân trong buồng tắm, nên té nhào một cái."

Khanh Lệ Dung cười giải thích, khí sắc cũng không tệ lắm."Ba con nói với con sao, ông ấy là như vậy, chuyện bé xé ra to, dì không sao, con yên tâm."

Hình thức ở chung của Khanh Lệ Dung và Diêu Châu là như vậy, giữa hai người luôn tồn tại khoảng cách và khách sáo. Diêu Châu quan tâm cũng không phải giả vờ, có Diêu Lâm Quân ở giữa, cậu và Khanh Lệ Dung ở chung nhiều năm như vậy dù sao cũng có chút tình cảm, hỏi nhiều vài câu là hợp tình hợp lý.

"Người này chính là?" Bọn họ vừa vào cửa, Khanh Lệ Dung lập tức chú ý tới người trẻ tuổi vẫn luôn đứng ở phía sau nhưng không nói lời nào, khí chất quá mức xuất chúng, không đợi Diêu Châu giới thiệu, mình đã hỏi tới trước.

"Xin chào, tôi là bạn của Diêu Châu." Bùi Lương Ngôn mở miệng trước, anh sợ Diêu Châu không có che giấu, nói ra toàn bộ quan hệ của bọn họ, rất hiển nhiên lúc này cũng không phải thời cơ tốt để nói rõ.

"Anh ấy tên là Bùi Lương Ngôn." Diêu Châu mím mím môi, lại quay đầu nói với Bùi Lương Ngôn: "Đây chính là dì của em."

"A xin chào, các con có lòng, ngồi đi, ba con rất nhanh sẽ tới." Diêu Châu rất ít về nhà, chớ nói chi là dẫn bạn về, Khanh Lệ Dung không khỏi nhìn nhiều vài lần.

Bùi Lương Ngôn đặt hoa quả mua trên đường vào trong hộc tủ, sau đó cũng không ai nói chuyện, bầu không khí có hơi lạnh, cũng may Diêu Lâm Quân không lâu lắm lại xuất hiện, trong tay cầm theo hộp cơm.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

"Đến rồi." Diêu Lâm Quân liếc mắt nhìn Diêu Châu và Bùi Lương Ngôn một cái, cũng không nhiều lời, mở nắp ra, bên trong có một hộp canh gà, nấu để cho Khanh Lệ Dung bồi bổ thân thể.

Khanh Lệ Dung uống canh, yên tĩnh nghe hai cha con bọn họ nói chuyện.

Diêu Châu giới thiệu để Bùi Lương Ngôn và Diêu Lâm Quân biết nhau, bởi vì Diêu Châu sắp tốt nghiệp, trong lời nói Diêu Lâm Quân có ý định để cho cậu ở lại Tô Châu, sau đó tất cả về nhà ở.

Diêu Châu nghe thấy lời này theo bản năng nhìn Bùi Lương Ngôn, sau đó nói ra ý nghĩ của bản thân, Diêu Lâm Quân nghe thấy sắc mặt không được tốt lắm, nhưng không nói một lời.

"Cách Tô Châu gần như vậy, muốn quay về cũng thuận tiện." Diêu Châu nói.

Ngữ khí thập phần kiên định, cuối cùng Diêu Lâm Quân không nhắc lại nữa, Diêu Châu biết ông đã đáp ứng, đối với chuyện này không bất ngờ một chút nào, ba cậu chỉ muốn tranh thủ một chút, cũng sẽ không ép buộc, cân nhắc sự tình chứ không độc đoán.

Bận tâm đến ngày hôm sau Bùi Lương Ngôn phải trở về, Diêu Châu để cho anh trở về khách sạn nghỉ ngơi trước, mình ở lại chỗ này trông coi một buổi tối, Bùi Lương Ngôn nói cẩn thận, cậu lại đưa người đến dưới lầu bệnh viện.

"Sao phải lái một chiếc xe khác tới đây, thật phiền phức." Trời nóng nực, Diêu Châu vào trong xe ngồi một lát.

"Nhớ em thì làm sao bây giờ?" Bùi Lương Ngôn nhìn cậu, ánh mắt trong bóng đêm ôn nhu như nước, nói câu nói này cũng không cảm thấy thẹn thùng, chỉ như thuật lại một sự thật.

Diêu Châu hơi đỏ mặt, anh nắm tay cậu ở trong lòng bàn tay, nhiệt độ dung hợp lẫn nhau: "Đã viết CV xong rồi, em sẽ mau chóng hết bận bên này, có tin tức em sẽ lập tức nói với anh."

"Không vội." Bùi Lương Ngôn thuận thế tới gần, mổ một cái lên bờ môi ngon miệng trước mắt, "Chuyện của em là quan trọng nhất, từ từ hoàn thành chúng nó là tốt rồi."

Diêu Châu chạm lên trán của anh, trầm thấp nói: "Anh cũng là chuyện của em."

Hô hấp Bùi Lương Ngôn cứng lại, việc nghĩa chẳng từ làm sâu hơn nụ hôn này.

Trong nhà còn có một em gái đi học không thể không chăm sóc, Diêu Lâm Quân sớm tối đưa đón, Diêu Châu lại xin nghỉ một ngày, buổi trưa lại đưa cơm cho Khanh Lệ Dung.

"Cảm ơn Tiểu Châu." Khanh Lệ Dung cũng không biết nói gì cho phải, vừa ăn vừa tìm lời tán gẫu: "Ngày hôm qua nghe con nói đang ở đơn vị thực tập, đã quen chưa?"

"Rất tốt." Diêu Châu nói, cúi đầu nghiêm túc gọt hoa quả.

Khanh Lệ Dung lúc này mới phát hiện mình quá lâu không để ý tới đứa bé này, cậu đã thay đổi rất nhiều, tướng mạo so với khi còn bé càng tinh xảo hơn, tính cách lại lạnh nhạt hơn rất nhiều, những cũng không làm khó dễ bà, trong gia đình như vậy, bọn họ trải qua coi như đã tốt đẹp.

"Vậy thì tốt, có khó khăn gì, cũng có thể nói với ba con."

"Con biết." Cắt trái táo gọt xong thành miếng bỏ vào trong cái mâm, Diêu Châu lại lấy điện thoại di động ra kiểm tra, Bùi Lương Ngôn cuối cùng cũng gửi tin nhắn lại cho cậu, là cậu yêu cầu, vừa đến thì báo bình an.

Buổi chiều Diêu Lâm Quân dẫn theo con gái lại đây, vừa thấy được Diêu Châu, cô bé vui mừng gọi "Ca ca", Diêu Châu cười vẫy tay với cô: "Thu Thu, có nhớ anh hay không?"

"Nhớ lắm." Em gái tên là Diêu Sênh Thu, lên sơ trung, đã có dáng vẻ của một thiếu nữ, chỉ là vẫn dính lấy Diêu Châu như trước.

Một năm nay số lần bọn họ gặp mặt một tay cũng có thể đếm hết, giờ khắc này Diêu Sênh Thu để balo xuống lập tức chạy tới lôi kéo góc áo Diêu Châu, nhìn cậu vui vẻ cười.

Hôm sau chính là cuối tuần, Diêu Sênh Thu không phải đi học, Diêu Châu muốn về phòng làm việc vẽ vời, trấn an được Diêu Sênh Thu, lúc gần đi còn nói một tiếng với Diêu Lâm Quân.

"Con theo ba ra đây." Cậu nghe Diêu Lâm Quân nói.