Chương 22

Chương 22

Ngày hôm sau Diêu Châu tỉnh dậy trước tiên, tìm tòi mấy lần, rồi dùng điện thoại di động Bùi Lương Ngôn gọi cho phòng làm việc xin nghỉ, lại tiến vào ổ chăn ấm áp an tâm ngủ thϊếp đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa mặt trời đã chói chang, Bùi Lương Ngôn gọi nhân viên phục vụ của khách sạn đưa thức ăn tới, Diêu Châu toàn thân vô lực, người như nhũn ra, eo và chân đều không phải là của mình, nơi phía sau truyền đến cảm giác lạ, làm cho cậu thập phần không dễ chịu.

"Có khỏe không?" Bùi Lương Ngôn quan tâm nói, Diêu Châu ngồi dậy, lộ ra hơn nửa thân thể trắng nõn, phía trên điểm điểm dấu ấn màu hồng, sâu cạn không đồng đều.

"Không sao, chỉ là cảm giác rất kỳ quái." Diêu Châu nghĩ đến tối hôm qua, không khỏi đỏ mặt.

Bùi Lương Ngôn cười khẽ, đưa món ăn tới, hai người đơn giản ăn điểm tâm, thời gian vui thích trôi qua rất nhanh, một buổi sáng đã sắp qua đi, Diêu Châu tiếc hận, kiên quyết biểu thị buổi chiều không ở khách sạn uổng phí thời gian.

"Muốn đi chỗ nào cũng được, em dẫn anh đi là được rồi." Bùi Lương Ngôn nói.

"Dù sao cũng còn hơn chờ ở chỗ này." Diêu Châu suy nghĩ một chút, nói: "Hồi trước cùng thầy hướng dẫn đi lâm viên, phong cảnh rất khác biệt, nếu không chúng ta cùng đi xem, chắc là anh sẽ thích."

"Không thành vấn đề." Bùi Lương Ngôn nặn nặn mặt của cậu, "Thay quần áo."

Bọn họ trước tiên đến phòng làm việc lấy điện thoại di động, rồi lái xe đến lâm viên gần đó.

Khí trời sáng sủa, trời tuy nóng, nhưng trong lâm viên người vẫn đi thành nhóm. Nơi này quả thật rất có hương vị, mang phong cách cổ điển, đình đài lầu các khúc kính tĩnh mịch, trên ban công có tiếng người hát hí khúc nhỏ nhắn uyển chuyển, bên trong cánh cửa có khắc những ký tự sáng tạo khéo léo.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Trong sân không ít người nước ngoài du ngoạn, bọn họ cảm thấy mới mẻ với kiến trúc cổ của Trung Quốc, dùng tiếng anh thảo luận, thời điểm Diêu Châu đi ngang qua chỉ nghe một câu "Thật là đẹp".

Thời điểm ở một tòa lương đình ít người nghỉ ngơi, Lâm Phong Triều gửi tin nhắn cho cậu, nhắc cậu buổi tối phòng có liên hoan, để cho cậu tan tầm thì trực tiếp đi qua.

Đúng rồi, tối nay trong phòng đã sớm ước hẹn cùng nhau ăn cơm, cậu bởi vì Bùi Lương Ngôn đến, vui quá nên quên mất chuyện này.

Bùi Lương Ngôn thấy vẻ mặt bị làm khó dễ của cậu, anh hỏi: "Làm sao vậy?"

Diêu Châu nhìn về phía anh, muốn cậu vứt bỏ Bùi Lương Ngôn tuyệt đối không thể rồi, cậu uống một ngụm nước, liếʍ liếʍ giọt nước bên khóe môi: "Buổi tối hẹn bạn trong phòng đi ăn cơm, anh cùng đi chứ."

Bọn họ là những người cuối cùng đến.

Ánh mắt ba người kia đồng loạt nhìn chăm chú lại đây, Diêu Châu biết bọn họ đều không có ác ý, cũng yên lòng, lôi kéo Bùi Lương Ngôn tìm chỗ ngồi xuống.

Sau khi giới thiệu qua, mới nói với mọi người: "Đây là Bùi Lương Ngôn, bạn trai tôi."

Bùi Lương Ngôn gật đầu chào hỏi, nhìn mấy người họ trợn mắt ngoác mồm, cười nói: "Xin chào."

Diêu Châu nói rất thẳng, không có dừng lại và do dự, Bùi Lương Ngôn cũng thản nhiên như thường, chuyện này Lâm Phong Triều đã biết, cũng lặng lẽ cho cậu hai châm dự phòng, song chân chính đến giờ phút này rồi, bọn họ vẫn mất nửa ngày mới phản ứng kịp.

"Tôi đã nói A Châu thâm tàng bất lộ nha, người yêu cũng đẹp trai như vậy." Lâm Phong Triều nhanh chóng hoàn hồn, cắt ngang đánh giá không chớp mắt, lại kêu Bùi Lương Ngôn gọi món ăn.

"Với nhan sắc Diêu Châu của chúng ta, nửa kia không dễ nhìn làm sao có thể được."

Bọn họ ăn món lẩu, người trẻ tuổi làm bầu không khí nóng lên rất mau, mở máy điều hòa, vẫn cứ ăn đến đổ mồ hôi toàn thân, mọi người nóng hầm hập, cũng vui vẻ vô cùng.

Lâm Phong Triều mở đầu trước, cũng bắt đầu than thở những chuyện không vui vẻ khi đi thực tập, Diêu Châu thỉnh thoảng cũng nói vài câu, Bùi Lương Ngôn lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng chia thức ăn cho Diêu Châu, người trong phòng cùng nhau cười ha ha.

Từ tiệm lẩu đi ra, mỗi người đều mang một thân mùi lẩu, trong gió nóng càng bành trướng.

"Sau khi tốt nghiệp dự định làm việc ở đâu?"

Tạm biệt bạn cùng phòng, Diêu Châu và Bùi Lương Ngôn đi một đoạn ở trên đường, mùi vị trên người không còn nặng như trước, bác gái trên quảng trường nhảy đến hăng say, tiếng Bùi Lương Ngôn bị gió thổi hòa vào trong tiếng nhạc ồn ào.

"Còn cần phải hỏi." Mặt mày Diêu Châu cong cong, nụ cười trong sáng như mặt trăng trên trời, cậu tất nhiên là đến thành phố Bùi Lương Ngôn ở, cho dù không quen Bùi Lương Ngôn, cậu cũng phải đi, chỉ là hiện tại làm cho cậu chắc chắn hơn mà thôi.

Tâm ý hai người tương thông, đáp án cũng rõ ràng trong lòng, dưới bóng đêm che giấu họ dắt tay nhau, đầu ngón tay ấm áp, bí ẩn mà vui sướиɠ.

Trên đường trở về khách sạn Diêu Châu đột nhiên nhận được điện thoại của ba, bên kia nói mẹ kế cậu vào bệnh viện, bảo cậu mau trở lại.

"Nhà em xảy ra chút chuyện." Sau khi cúp điện thoại, Diêu Châu xin lỗi, "Em cần phải đến bệnh viện."

Bùi Lương Ngôn an ủi cậu, lập tức tìm chỗ quay xe: "Anh đi cùng em."