Chương 21

Chương 21

Thời điểm nhận được điện thoại của Bùi Lương Ngôn, Diêu Châu đang vùi đầu ở phòng làm việc làm bài tốt nghiệp, nghe người đầu dây bên kia nói cậu xuống lầu đón anh, cậu để bút xuống lập tức chạy ra thang máy ở đối diện.

Bùi Lương Ngôn dựa vào cửa, nghe thấy "Keng" một tiếng, cửa thang máy mở ra, người từ bên trong đi ra nhìn xung quanh hai lần, một đường chạy chậm tới anh, thừa dịp ít người, anh giang hai tay ôm người nhớ nhung vào cõi lòng.

Bọn họ tách ra gần một tháng, cuối cùng chân thực sờ được người rồi.

"Tại sao anh lại tới?" Cảm xúc Diêu Châu kích động vẫn chưa bình phục, cũng không tiện trước mặt nhiều người dán chặt Bùi Lương Ngôn không tha, không thể làm gì khác hơn là buông Bùi Lương Ngôn ra.

"Nhớ em nên tới, ngày mốt sẽ đi." Bùi Lương Ngôn nắm tay cậu đi đến chỗ dừng xe, thấy hai tay cậu trống trơn, dừng bước lại: "Có muốn đi lên lấy đồ hay không?"

Gần đây bởi vì chuyện thiết kế, Diêu Châu đều ở phòng làm việc vẽ vời, mỗi ngày đều ở đến rất muộn, suy nghĩ kỹ một chút ngoại trừ điện thoại di động, cũng không có gì để lấy, Bùi Lương Ngôn nói khiến trong lòng cậu nóng lên, "Không có, anh ăn cơm chưa?"

"Chờ em." Bùi Lương Ngôn ngồi trên xe, "Em thì sao?"

"Em cũng chưa ăn." Diêu Châu có chút chột dạ, thật ra cậu đã ăn một gói mì, duyên phận của cậu và Bùi Lương Ngôn bắt nguồn từ mì, nhưng cậu nhớ Bùi Lương Ngôn không cho cậu ăn thứ này, cho nên cậu không nói, cũng không cản trở việc cậu cùng Bùi Lương Ngôn ăn một bữa.

Một tháng không gặp, Bùi Lương Ngôn chỉ cảm thấy Diêu Châu vừa liếc, con ngươi đen thui hữu thần nhìn mình, không nhịn được hôn cậu một cái, nịt giây an toàn, xuất phát.

Sau khi ăn xong trực tiếp về khách sạn đã đặt trước, vừa vào phòng Bùi Lương Ngôn lập tức đè Diêu Châu ở trên cửa hôn môi, hai tay để hai bên hông cậu mười ngón liên kết, gian phòng trang trí không xa hoa, ánh đèn như ánh lửa, làm nụ hôn nóng bỏng càng lúc càng mãnh liệt, khí thế hừng hực.

Sự tình phát triển thuận lý thành chương, tay Bùi Lương Ngôn bắt đầu gây rối trên sống lưng Diêu Châu, xoa xoa vòng eo nhỏ nhắn mà không gầy, lại tới trước ngực, tại điểm nổi lên nho nhỏ cách quần áo bất ngờ đảo quanh.

Động tác rất nhẹ nhàng, chỉ sợ dọa đến Diêu Châu.

Diêu Châu không cách nào chịu đựng, thở dốc, đầu ngón tay lạnh lẽo xẹt qua da dẻ dấy lên tầng tầng nóng rực, thần kinh xúc giác khuếch đại vô hạn, thân thể mềm nhũn đến sắp không chịu được nữa.

Cậu đã sớm bị trêu chọc tới động tình, hai mắt ướŧ áŧ, lông mi dính hơi nước, sắc mặt ửng đỏ, bờ môi bị giữ lấy quá độ đã sưng tấy không chịu nỗi, cảm giác xa lạ làm cho cậu đắm chìm vào.

Dáng vẻ khóe mắt ẩn chứa xuân tình quyến rũ này dù là ai nhìn thấy cũng không thể kìm chế nổi, Bùi Lương Ngôn vén y phục của cậu lên cao, cuối cùng thẳng thắn cởi ra, dùng miệng bao lấy đầu nhũ vừa nãy đã dùng ngón tay đùa bỡn, nơi đó đỏ tươi ướŧ áŧ, như hai viên trái cây chín mọng, cao cao đứng lên.

"Ừm... Bùi Lương Ngôn em..."

Diêu Châu ngửa đầu hô hấp, đầu lưỡi ấm áp chốc chốc liếʍ láp đầṳ ѵú mềm mại, không ngừng dâng lên cảm giác quái dị, trước đây cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, làm cho cậu xấu hổ lại thoải mái.

"Em cứng rồi." Trong nhoi nhói xen lẫn ngưa ngứa, Diêu Châu nghẹn ngào vài tiếng, qua rất lâu Bùi Lương Ngôn mới rời khỏi ngực, vùi đầu vào cổ của cậu làm ổ, khàn khàn giọng: "Trên người em thơm quá, đây mùi vị gì?"

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Hạ thể bọn họ "không hề có kẽ hở dính vào cùng nhau, có thể cảm nhận được du͙© vọиɠ mạnh mẽ" của nhau, khi Diêu Châu nói "Em cùng anh đi tới khách sạn", Bùi Lương Ngôn lập tức cảm thấy mình vừa bị nhóm lên đống lửa.

"Em không biết." Hiện tại Diêu Châu căn bản không có khí lực để suy nghĩ những chuyện khác.

Cậu treo lên cổ Bùi Lương Ngôn, đưa tay mò lên thứ đè ở bụng dưới của mình, năm ngón tay đóng mở, trêu chọc hô hấp Bùi Lương Ngôn thêm dồn dập.

"Giúp anh lấy ra." Bùi Lương Ngôn thấp giọng mê hoặc, trên tay không nhàn rỗi, cũng chui vào đũng quần Diêu Châu nắm chặt cái kia, "Chúng ta lên trên giường."

"Ừm..."

Hai người cứ sờ như vậy dịch đến trên giường, Diêu Châu nằm ở dưới thân Bùi Lương Ngôn, được Bùi Lương Ngôn dẫn dắt không có trở ngại nắm lấy vật nóng bỏng vừa dài vừa thô, dùng kỹ xảo trúc trắc lấy lòng nó.

Quần Diêu Châu kẹt ở trên mông, ghìm ra một cái khe, cậu khó chịu khi bị trói buộc như vậy, thoáng nâng thân cao lên dùng một cái tay khác thanh lý hết thảy quần áo trên người, lại đi giúp Bùi Lương Ngôn cởϊ qυầи áo.

Bùi Lương Ngôn mặc cậu bài bố, cọ động ở trong tay cậu, một lát sau cơ thể đã trần trụi, khối thân thể này gầy gò trắng nõn vì anh mà bắt đầu động tình, lỗ tai, l*иg ngực dồn dập nhuộm lên đỏ ửng.

Khi anh ôm lấy Diêu Châu, hai thứ nóng rực dính vào nhau, bàn tay bao vây lấy ngón tay Diêu Châu, trên dưới cùng ve vuốt, cái trán Diêu Châu đặt trên bờ vai anh, trầm thấp rêи ɾỉ.

"Ưm ha..."

"Em thật là đẹp mắt." Mắt Bùi Lương Ngôn nhìn xuống là có thể thấy đường nét sống lưng ôn nhuận trôi chảy của Diêu Châu, đi xuống là vòng eo nhợt nhạt, cái mông vểnh như gò núi, theo động tác hơi co rút lại, cảnh sắc bên trong khe mông mơ hồ thấp thoáng.

Tình sắc hôn nhẹ vào bên gáy, vai, Bùi Lương Ngôn không khỏi tăng nhanh động tác trong tay, hai thứ nọ nở lớn hơn mấy phần, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể như phá tan bầu trời, đồng loạt xông ra ngoài.

Trên hai bàn tay tràn đầy chất lỏng trắng nồng, không biết của ai, Diêu Châu dựa vào trên người Bùi Lương Ngôn thở dốc, thân thể cực kỳ yếu đuối, ôm anh không buông tay.

Bùi Lương Ngôn rút giấy ăn thay Diêu Châu lau khô ráo, từng cái từng cái, lau đến khi thập phần tỉ mỉ, đôi tay này dùng để vẽ vời cũng tốt, dùng để làm cơm cũng tốt, cũng không khiến huyết mạch người căng phồng như khi nắm chặt phía trước anh vừa nãy, không cách nào khống chế.

"Thoải mái sao?" Bùi Lương Ngôn hỏi.

Diêu Châu tựa hồ còn đang ngơ ngác thất thần trong dư âm của kɧoáı ©ảʍ, đến nửa ngày mới trả lời vấn đề của anh: "Thoải mái."

"Anh dẫn em đi tắm."

Bùi Lương Ngôn đang muốn xuống giường, lại bị một bàn tay kéo lại, anh quay đầu, lập tức nhìn thấy một đôi mắt ướt nhẹp nhìn mình, tóc tai ngổn ngang, miệng sưng tấy ánh sáng lộng lẫy, như là mới vừa bị mạnh mẽ chà đạp, kích phát du͙© vọиɠ hung ác trong lòng anh, muốn làm chuyện xấu xa hơn với Diêu Châu.

Sau đó anh nghe thấy Diêu Châu nói: "Chúng ta làm đi."

Bùi Lương Ngôn sững sờ, cuống họng lạnh lẽo: "Em muốn làm?"

Diêu Châu gật gật đầu, mặt đỏ tim đập, còn có chút oan ức: "Muốn làm, em cũng có du͙© vọиɠ với anh."

"Ngày mai em phải đi làm." Bùi Lương Ngôn nỗ lực giãy dụa.

Người trả lời anh đặc biệt kiên định: "Em có thể xin nghỉ."

Dù không có thuốc bôi trơn, Bùi Lương Ngôn cũng dự định liều mạng.

"Vào buồng tắm."

Buồng tắm mông lung, sương mù lượn lờ.

Nơi căng mịn mới bắt đầu chịu đựng một ngón tay đã có vẻ vất vả, Diêu Châu chống trong bồn tắm, cắn răng chịu đựng dị vật đi vào phía sau.

Bùi Lương Ngôn dùng sữa tắm làm bôi trơn, dùng ba ngón tay mở rộng cho Diêu Châu, ở trong đó chặt chẽ lại nóng bỏng, lần thứ hai anh rục rà rục rịch sưng lên.

Khuếch trương không sai biệt lắm sau đó mới rút tay ra, đổi thành vật khác, để ở nơi bị mở ra kia, từ phía sau chậm rãi tiến vào.

"A... Đau quá..."

Diêu Châu chỉ cảm thấy có cái gì xé cậu ra, thành hai nửa, đau đến mức cậu nói không ra lời, hai tay gắt gao bấu lên mép bồn tắm, chịu đựng từng tấc từng tấc lấp kín.

"Sắp xong rồi." Bùi Lương Ngôn cũng không dễ chịu, kẹt ở chính giữa không vào được cũng không lui ra được, hôn lên phần lưng trơn bóng: "Thả lỏng chút, Diêu Châu, không có chuyện gì."

Diêu Châu thử thả lỏng thân thể, khi cậu bị hoàn toàn tiến vào, hai người cũng đã đầu đầy mồ hôi, trong buồng tắm hơi nước mịt mờ, ít đi thống khổ, nhiều hơn kiều diễm.

"Được rồi, anh nhúc nhích đi." Diêu Châu lắc lắc mông, ý đồ rõ ràng.

Bùi Lương Ngôn hít một hơi, cả người phủ lên phía sau Diêu Châu, từ từ đánh xuyên. Trong phòng tắm rất nhanh tràn ngập tiếng da thịt va chạm, từ chậm đến gấp, không dứt bên tai.

"A... Bùi Lương Ngôn... Chậm một chút..." Diêu Châu kêu ra tiếng, tiếng nói rất nhỏ, dính dấp ngọt ngào, Bùi Lương Ngôn làm mạnh thêm, tốc độ càng nhanh hơn.

Đau đớn ban đầu bị sự kí©h thí©ɧ và kɧoáı ©ảʍ triệt để thay thế, Diêu Châu quỳ gối trong bồn tắm, phía trước lần thứ hai ngẩng đầu, theo người sau lưng va chạm, dập dờn ở trong nước.

Bùi Lương Ngôn thăm dò chồm qua cơ thể khóa lại môi của cậu, hai cái lưỡi liều chết quấn quýt, tìиɧ ɖu͙© trong buồng tắm dâng cao. Diêu Châu hai mắt mông lung, trở tay ôm lấy cổ Bùi Lương Ngôn, tiếng rêи ɾỉ bị ngăn chặn, cả người phóng túng được thỏa mãn và thuộc về.

"Nhẹ chút... Ưʍ..."

Nước bọt dư thừa lưu lại khóe miệng, cậu lại như một đóa hoa nở ra, da^ʍ mỹ lại xinh đẹp.

Cuối cùng thời điểm bắn ra, đầu gối Diêu Châu có chút sưng đỏ.

Bùi Lương Ngôn dọn dẹp sạch sẽ đồ vật ở trong người cậu, xác định không bị thương, mới ôm người lên giường ngủ.