Chương 20

Chương 20

"A Châu, người giúp cậu cầm vali là ai a?" Lâm Phong Triều đâm đâm vai Diêu Châu một cái, lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, cậu là bạn cùng phòng duy nhất của Diêu Châu, đến từ thủ đô, vì thích phía nam, nên lúc thi đại học điền nguyện vọng ở Tô Châu.

Diêu Châu và Lâm Phong Triều ngồi ở cuối dãy phòng học, trên bục giảng giảng viên chủ nhiệm nói năng hùng hồn, đây là buổi họp lớp cuối cùng trong cuộc đời sinh viên của bọn họ, người có mặt cũng không nhiều, trong phòng ký túc xá bọn cậu, có hai người không tới.

Lúc nghe thấy Lâm Phong Triều hỏi, Diêu Châu đang gửi tin nhắn cho Bùi Lương Ngôn.

Bùi Lương Ngôn đưa cậu đến phòng ngủ, thu xếp xong sau đó còn đi dạo ở trong sân trường một vòng, lại được Diêu Châu dẫn đi ăn món ăn cậu nói rất ngon, mới lái xe trở về, vừa đến công ty lập tức báo bình an cho Diêu Châu.

Bên kia lại gửi tới tiếp một tin: "Bạn cùng phòng hỏi anh là ai, em nên làm sao trả lời?"

Bùi Lương Ngôn suy tư chốc lát, trả lời: "Nói là anh trai, hay bạn cũng được."

Qua rất lâu mới nhận được: "Tại sao?"

Lúc này có trợ lý gõ cửa, sau đó nói cho anh biết ông chủ muốn gặp anh, Bùi Lương Ngôn định gửi đi mấy chữ, nói: "Ngoan, vì muốn tốt cho em."

Thời điểm đẩy cửa vào, ông chủ của anh cũng chính là ba anh, ngồi ở văn phòng thảnh thơi chờ anh, trên bàn để một ly cà phê, còn nóng hổi.

"Ba, ba tìm con." Bùi Lương Ngôn tùy tiện tìm một vị trí, vừa vặn đưa tay là có thể chạm tới nhành lan trước mặt, cánh hoa màu vỏ quýt, tươi đẹp không tầm thường.

Bùi Hoắc ho khan một tiếng, hai cha con nói chuyện, đi thẳng vào vấn đề: "Ba nghe bà nội của con nói, con tìm con dâu cho ba, còn là con trai."

Bùi Lương Ngôn biểu hiện rất bình tĩnh, trước khi tới cũng đoán ra, lúc trước bãi công đi du lịch, công việc hỗn loạn là do Bùi Hoắc nhận giải quyết, ba ngày hai lần ở nhà oán giận với ông nội bà nội.

Từ sau khi mẹ anh qua đời, Bùi Hoắc cai quản công ty, chính mình bởi vậy trở nên thanh nhàn, chớ nhìn ba anh nghiêm túc thận trọng trước mặt người khác, sau khi đóng cửa lại, chỉ có người trong nhà mới biết được, bộ xương già này dí dỏm bao nhiêu.

Lúc đó đi đón Diêu Châu, dùng hình dung "Rất thích người bạn này" để nói với bà nội, không nghĩ tới truyền tới tai ba anh lại khoa trương không ít, trùng hợp cũng không sai, không tính là vặn vẹo sự thật, đúng lúc mượn cơ hội này nói rõ ràng mọi chuyện.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

"Phải, con nghĩ ba sẽ thích em ấy."

"Người đâu?"

Bùi Hoắc đối với chuyện anh tìm bạn trai tựa hồ không có ý kiến, chuyện này phải quy công cho lúc tuổi còn trẻ du học ở nước ngoài, những chuyện này không cảm thấy kinh ngạc, cũng có thể hiểu được, bây giờ xảy ra ở trên người con trai mình cũng không cảm thấy ngạc nhiên, hoặc là phẫn nộ.

"Khai giảng rồi, con mới vừa đưa em ấy đến trường học."

"Người ta còn là học sinh?" Bùi Hoắc ngưng mắt nhìn anh, mang ý "Con là thứ trâu già thích gặm cỏ non", bất mãn nói: "Con có chừng mực chút."

Bùi Lương Ngôn không thể chịu đựng: "Sắp tốt nghiệp rồi, ba đừng nhìn con như vậy."

Ba Bùi hừ lạnh, "Lần sau nhớ dẫn về nhà gặp ba."

Buổi tối về đến nhà mới nhìn thấy tin nhắn buổi chiều của Diêu Châu: "Em nói cho cậu ấy biết, anh là bạn của em."

- Ngoan lắm. Bùi Lương Ngôn trả lời.

Mới vừa gửi đi, trên màn ảnh rất nhanh nhảy ra một tin.

--- không dư không thừa một chữ, nói chuẩn xác, chính là bạn trai.

Tay đang gõ chữ dừng lại một hồi, chỉ vài chữ đơn giản Bùi Lương Ngôn nhìn thấy lòng vừa ngọt ngào vừa mềm mại, Diêu Châu vẫn luôn rất dũng cảm.

--- Anh tức giận sao? Diêu Châu hỏi, cuối câu còn có ba cái icon oan ức.

Không chừng đang thấp thỏm chờ anh trả lời đây, Bùi Lương Ngôn nghĩ, vì vậy không đánh chữ, đổi thành gửi giọng nói: "Anh không tức giận, Diêu Châu, mà ngược lại, em không che giấu anh rất vui vẻ, em nên giận anh mới đúng."

Sau đó anh còn nói: "Anh còn phải nói với em một chuyện, ba anh biết anh có bạn trai, kêu anh dẫn em trở về gặp người lớn."

Xa xa ở trường học trước một giây Diêu Châu nhận được tin nhắn của Bùi Lương Ngôn mà vui vẻ, một giây sau lập tức rất sốc, ống nghe không cẩn thận làm lật sữa chua trên bàn, chảy dọc theo mép bàn ra đất.

Lâm Phong Triều đi từ bên ngoài vào vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, "Oa" một tiếng, ném mấy tờ giấy cho cậu, lại đến gần xem trên điện thoại di động đến cùng có cái gì, lại bị một đôi tay thon dài che kín.

"Cậu đỏ mặt cái gì?" Lâm Phong Triều rất kỳ quái, "Sẽ không phải lại bị phỏng chứ?"

Cậu hỏi như vậy, mặt Diêu Châu càng đỏ hơn, lắc đầu nói không có, "Sặc sữa chua."

Lâm Phong Triều nói: "Cậu xui xẻo quá vậy, uống sữa chua cũng sặc."

"Tôi cũng không biết."

Diêu Châu chạy đến ban công rửa tay, gửi tin trả lời Bùi Lương Ngôn: "Được... Được ạ."

Chuyện tốt nghiệp theo nhau mà tới, các lớp tốt nghiệp chia thành các nhóm khác nhau, mỗi một nhóm cùng người hướng dẫn thì gộp lại, bởi vì tiến độ chậm trễ không ít so với những học viện khác, giảng viên yêu cầu bọn họ mau chóng quyết định, quy định thời gian trưng bày tranh ở trong hành lang trường học trước.

Ban ngày Diêu Châu phải đi liên lạc với văn phòng nghệ thuật để thực tập, trở lại phòng ngủ còn phải cùng bạn học thảo luận chủ đề, cứ như vậy, thời gian trò truyện với Bùi Lương Ngôn rất ít.

Mà bọn họ mỗi ngày không liên lạc được, có lúc cũng có thể gọi video, ngượng ngùng lặng lẽ nói "Nhớ anh/ nhớ em", dù cho chỉ là một câu "Ngủ ngon", Diêu Châu cũng có thể quên bận rộn, đêm đó mộng đẹp ngọt ngào.