Chương 19

Chương 19

Thời gian trôi qua rất nhanh, tới gần ngày khai giảng, Diêu Châu không thể không rời đi, đến trường học trước một đêm, hôm đó cậu mất ngủ.

Bên ngoài sấm vang chớp giật, hạ xuống cơn mưa lớn, rơi vào bệ cửa sổ vang lên mấy tiếng "Tí tách", quấy nhiễu người ngủ yên. Diêu Châu ở trên giường lăn qua lộn lại, vừa vì ngày mai rời đi nên cảm thấy lạc lõng, vừa nghĩ bậy nghĩ bạ.

Nghĩ tới cuộc điện thoại của ba ba để cậu về nhà một chuyến, nói em gái cùng cha khác mẹ muốn gặp cậu, cùng với người mẹ kế chưa bao giờ hỏi tới cậu một câu, lại nghĩ đến Bùi Lương Ngôn ở ngay phòng bên cạnh, mỗi đêm mặc áo ngủ hôn chúc cậu ngủ ngon dáng vẻ thật là tươi đẹp.

Đột nhiên một tiếng sấm điếc tai nhức óc, dường như muốn bổ tung chân trời, Diêu Châu từ trên giường ngồi dậy, ôm gối xốc lên chăn mỏng, đi vài bước, đến trước cửa phòng ngủ của Bùi Lương Ngôn.

Đầu giường phòng ngủ Bùi Lương Ngôn trang hoàng một bức họa rất bình thường, mấy ngày trước đây cậu vào trong phòng nên nhìn thấy, liếc mắt một cái lập tức bị hấp dẫn, cậu quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, bởi vì bức tranh này xuất phát từ cậu, từ hoàn cảnh không quá tốt trên xe lửa, loạng chòa loạng choạng vẽ ra.

Phòng ngủ to lớn chỉ có một bức tranh, dường như được chủ nhân của nó cất giấu, cẩn thận từng li từng tí một đặt ở vị trí bắt mắt nhất. Diêu Châu đứng ở hành lang ngẩn người một hồi, lại bị một tiếng sấm rền làm giật mình.

Đèn đêm yếu ớt, hừng đông hai giờ sáng, cậu gõ cửa một cái, động tác rất nhẹ, tiếng mưa rơi tiếng sấm cũng có thể che lấp đi, ngay cả mình dường như còn không nghe thấy.

Bọn họ hôn môi vô số lần, thân mật trao đổi nướt bọt, sờ soạng đối phương, rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy, nhưng Bùi Lương Ngôn xưa nay không hề ngủ chung với cậu, cho dù động tình, cũng không làm tới bước cuối cùng.

Cửa không có bất cứ động tĩnh gì, không có tiếng cửa mở "Xoạt xoạt". Diêu Châu gõ cửa lần thứ hai, cậu muốn trò chuyện với Bùi Lương Ngôn, vì vậy gõ mạnh thêm một chút, nhưng giống như cũng không có tác dụng.

Cậu nghĩ, thôi vậy.

Cậu biết Bùi Lương Ngôn sẽ không khóa trái cửa, cũng không có can đảm dùng tay mở ra trực tiếp đi vào, hoặc giả cậu tự an ủi mình chỉ muốn đi ra ngoài một vòng, như vậy sẽ có thể an tâm hơn, trở về nói không chừng sẽ có thể ngủ được, cậu ôm gối dự định rời đi, nhưng ngay lúc này, cửa lại mở.

Cổ áo Bùi Lương Ngôn mở ra, góc áo có chút ngổn ngang, mang theo khó hiểu gọi cậu: "Diêu Châu?"

"Em ngủ không được." Diêu Châu lập tức xoay người, nhìn anh, "Em có thể ngủ chung với anh hay không?"

Đêm đen trong ánh chớp có vẻ khủng bố, mặt Diêu Châu bị phản chiếu lúc sáng lúc tối, có chút trắng bệch, Bùi Lương Ngôn kéo cậu vào phòng, để cho cậu ngủ phía trong giường: "Sao không đến đây sớm một chút?"

"Quấy rầy đến anh sao?"

"Có phải em sợ sấm sét không?" Bùi Lương Ngôn thấy cậu không giống như là sinh bệnh, đoán khác thường tối nay chỉ có thể vì nguyên do này, tri kỷ từ phía sau ôm người vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ."

Anh không biết là Diêu Châu cũng không sợ sấm sét chút nào, nhưng cũng không giải thích, phía sau lưng truyền đến nhiệt độ ở trong đêm mưa trở nên rất chân thực.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Diêu Châu âm thầm cong cong môi, một buổi tối xao động nhất thời lắng đọng xuống, cậu không vừa lòng mà xoay người, vùi mặt vào l*иg ngực dày rộng an toàn, cũng không xấu hổ, miễn cưỡng nói rằng: "Coi như thế đi."

Sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Bùi Lương Ngôn đi làm trước, nói cho Diêu Châu biết buổi chiều sẽ lái xe đưa cậu đi, để cậu không cần mua vé.

Diêu Châu uống sữa bò, ngậm miệng cốc, tình nguyện gật đầu: "Được."

Chờ người vừa đi, cậu lại yên lặng móc điện thoại di động ra, hủy vé xe ngày hôm qua đặt, bỏ một ít tiền làm phí thủ tục, dĩ nhiên so với cùng Bùi Lương Ngôn, chút bé nhỏ đó không đáng kể.

Đồ vật quan trong nhất của Diêu Châu đều là công cụ vẽ vời, bữa trưa ăn ở nhà, Bùi Lương Ngôn trở về rất sớm, sau khi thu dọn hành lý chỉnh tề, hai người xuất phát.

Sau khi lên xe đặt ba lô ở ghế sau, phát hiện bên cạnh có một túi đồ ăn vặt lớn và nước uống, Diêu Châu không nhịn được cười: "Anh mua a?"

"Anh để cho người khác chuẩn bị, em lên xe cũng có thứ để ăn."

Chẳng qua Diêu Châu không thích đồ ăn vặt lắm: "Em không ăn, em muốn tán gẫu với anh, tâm sự với em là được."

Bùi Lương Ngôn đáp: "Được, em nói, anh sẽ nghe."

"Nhà em ở Tô Châu, em học đại học cũng ở Tô Châu, em trọ ở trường là bởi vì không muốn về nhà, ba mẹ em đã ly dị, ba ba và mẹ kế có một đứa con, là em gái của em, ba em vô cùng cưng chiều em gái, dĩ nhiên, đối xử với em cũng công bằng, mặc dù là mẹ em phản bội ông ấy, biết em thích vẽ vời lại đưa em đi học, ăn mặc ở cũng không bạc đãi em, càng không cưỡng chế can thiệp ý nghĩ của em."

"Em không trở về nhà, chủ yếu là vì mẹ kế em, đúng không?" Bùi Lương Ngôn hỏi.

"Bà ấy không xấu, nhưng cũng không tốt, em sẽ không làm cho ba khó xử thêm."

Trong lúc nói chuyện Diêu Châu vẫn luôn nghiêng người, nhìn chằm chằm người lái xe, góc nghiêng của Bùi Lương Ngôn rất đẹp, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng anh khí, nửa đôi môi cũng hết sức gợi cảm.

Tất cả mọi người nói cậu lớn lên dễ nhìn, cậu lại cảm thấy Bùi Lương Ngôn đẹp hơn cậu rất nhiều.

"Tối hôm qua em tới tìm anh, chính là muốn nói với anh chuyện này?" Bùi Lương Ngôn chuyên tâm lái xe, bỗng nhiên ý thức được mình đã hiểu lầm cái gì, nhẹ giọng cười nói: "Thì ra không phải sợ sấm sét a."

Diêu Châu nín thinh, ngượng ngùng tối hôm qua đè xuống đồng loạt xông tới, làm cho hai má cậu ửng đỏ, qua chốc lát mới nói: "Vốn là như vậy, kết quả vừa dính vào giường lại buồn ngủ, cái gì cũng chưa nói được."

"Lúc đó em có phải cảm thấy anh có chút ngu xuẩn?" Bùi Lương Ngôn đùa giỡn.

"Mới không có."

Diêu Châu chẳng qua cảm thấy giường nệm Bùi Lương Ngôn sao lại so với giường cậu ấm áp hơn nhiều như vậy, một chốc lát đã giải quyết vấn đề làm cậu mất ngủ.

Có lẽ buổi tối không nghỉ ngơi tốt, sau đó Diêu Châu lại buồn ngủ. Bùi Lương Ngôn chỉnh nhiệt độ trong xe cao hơn một chút, sau một giờ cũng đến trường học, lái vào cổng chính tìm bãi đậu xe của trường học, tốc độ xe chầm chậm đều đều, mới dừng lại.

Bốn phía không người, Bùi Lương Ngôn định dùng một cách khác đánh thức người đang ngủ say. Anh cởi đai an toàn, chồm người qua, nhẹ nhàng, hôn lên đôi môi đỏ hơi hé ra của Diêu Châu.

Miêu tả hình dáng đôi môi đẹp đẽ, cũng không tiến thêm một bước nữa, chỉ là cẩn thận hé hàm răng, mυ"ŧ vào bờ môi, dùng đầu lưỡi ấm áp nhiều lần liếʍ láp liên tục, cũng không ngại phiền phức.

Hô hấp Diêu Châu dần dần thay đổi, Bùi Lương Ngôn biết cậu tỉnh rồi, giật giật thân đặt cậu ở lưng ghế dựa, dễ dàng chui vào, thăm dò từng tấc một vào bên trong, tựa hồ còn nếm được vị ngọt của nước ngọt.

"Ừm..." Diêu Châu bị hôn tỉnh, cảm giác yếu mềm bên tai càng ngày càng mãnh liệt, mang đi sự buồn ngủ của cậu, sau khi tỉnh lại phản ứng đầu tiên là mờ mịt, tiếp đó thản nhiên tiếp thu, mãi đến khi môi bị hôn đến ngứa ngáy, mới không nhịn được lên tiếng, ôm lấy cái cổ Bùi Lương Ngôn, chủ động hé miệng, để cái lưỡi không an phận kia tiến vào.

Bận tâm tới ở đây là trường học, Bùi Lương Ngôn cũng không làm quá phận, hơi ăn no thỏa mãn, lại lui ra, lôi kéo Diêu Châu ngồi dậy, dùng khăn giấy thay cậu lau nước bọt trên khóe môi, mới làm bộ nói rằng: "Đến rồi."

Diêu Châu soi soi gương chiếu hậu, miệng quả nhiên sưng lên, cậu dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ, lại có chút nóng nóng đau đau, chỉ là cậu không cần che giấu, đợi chút nữa nếu bạn cùng phòng có hỏi, cứ nói là do nóng trong người.