Chương 18

Chương 18

Diêu Châu không cẩn thận bị bỏng, Bùi Lương Ngôn thay cậu bôi thuốc mỡ, do lạnh lẽo, vết thương chợt bắt đầu đau xót từng cơn, nhưng mà vừa nãy lại không có cảm giác gì, nếu không phải Bùi Lương Ngôn nâng lên, cậu cũng không phát hiện.

Mượn cơ hội này, liên tục mấy ngày sau, Bùi Lương Ngôn đều dẫn theo Diêu Châu ra bên ngoài ăn, sau đó đi dạo shopping, buổi tối thì ngắm cảnh đêm, khi sáng đèn, lại được nhìn thấy linh hồn của thành phố.

Cách thức ở chung của bọn họ cứ như trước đây vậy, sóng vai cùng bước, ngô đồng tùng bách ven đường là phong cảnh, đoàn người sầm uất nơi phố xá cũng là phong cảnh, nhưng giống như lại có chỗ khác nhau, ít nhất khoảng cách của hai người đã thu lại, theo sát nhau, ít nhất trong ánh mắt ít đi sợ hãi và ngại ngùng, nhiều hơn mấy phần gần gũi và ngọt ngào, vì vậy mà càng thêm trần trụi.

Buổi tối mùa hè có gió nhưng vẫn nóng, nhiệt độ lưu động qua lại, nếu như không phải người trên đường phố quá nhiều, nếu như người ít hơn một chút, hai người nọ hữu ý vô tình lập tức dắt tay nhau.

Diêu Châu bị người đi ngang qua va vào một phát, một giây sau lập tức được Bùi Lương Ngôn ôm vào trong l*иg ngực, bàn tay trên bả vai trầm ổn mạnh mẽ, dẫn theo cậu chen chúc bước đi trong sóng người.

Cậu muốn nói thật ra không sao đâu, nhưng vừa đột nhiên rõ ràng, có lẽ Bùi Lương Ngôn cũng chờ, đây chỉ là một cái cớ, một bước ngoặt, để cho bọn họ tới gần nhau một chút.

Trong con đường chật hẹp náo nhiệt có rất nhiều quán nhỏ, có không ít người ở trong cửa tiệm uống trà đen hoặc cà phê. Bùi Lương Ngôn dẫn Diêu Châu quẹo vào một ngõ nhỏ khác, đi vào cuối đường, nơi đây không nhiều người như như vừa nãy nữa, lực cái ôm hơi lỏng ra, nhưng không buông tay.

"Chúng ta đi uống gì đi."

Diêu Châu nói không thành vấn đề, hai người đi vào một tiệm cà phê tên là "Nam Đường phong quán", trong cửa hàng đặc biệt yên tĩnh, chỉ có một hai người, ánh đèn ôn nhu lưu luyến, khi đóng cửa lại, như ngăn cách nóng bức và náo nhiệt bên ngoài.

"Chỗ này rất thích hợp với em." Bùi Lương Ngôn nói giỡn: "Hơi thở nghệ thuật dày đặc, ở đây vẽ vời, rất dễ có linh cảm."

Diêu Châu lại không đồng ý, "Vẫn không xinh đẹp như nơi sông núi chúng ta đi ngang qua."

"Cũng phải, chỉ có điều cũng không sánh nổi bức tranh em đưa cho anh."

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Trên đường trở về họ mua hai hộp thịt xiên nướng, làm trong xe đầy mùi thịt nướng, Diêu Châu mở cửa sổ cho tản bớt, Bùi Lương Ngôn vào nhà tìm một tấm đệm sọc màu tím, trải ở bãi cỏ trên sân, hai người lại ngồi ở phía trên ăn thịt nướng, uống kia lạnh.

"Lần trước ăn món này, là lúc học tiểu học, hình như là dã ngoại, anh không nhớ rõ lắm." Bùi Lương Ngôn đưa cho Diêu Châu một xiên, "Mùi vị cũng không tệ."

"Em cũng không hay ăn, chẳng qua trường học chúng em có một con phố ăn uống có rất nhiều đồ ăn ngon, nếu anh thích, sau này chúng ta cùng đi."

Diêu Châu liếʍ liếʍ đầu ngón tay dính dầu, ngửa đầu uống một ngụm bia. Dưới ánh trăng, cổ Diêu Châu trắng như ngọc, Bùi Lương Ngôn nhìn thấy cổ họng của cậu trượt lên trượt xuống, lên xuống, phác họa ở trong đầu Bùi Lương Ngôn.

Có lẽ là uống quá gấp, từ khóe miệng tràn ra một giọt, dọc theo dưới cằm chảy vào cổ áo, lưu lại trên cổ một vệt ẩm ướt, bị ánh trăng chiếu ra thủy quang dịu dàng, trong mùa hạ tạo thêm mấy phần xuân sắc.

"Được a." Bùi Lương Ngôn vẫy vẫy tay với cậu, nhẹ giọng nói: "Em ngồi gần đây chút."

Diêu Châu không nghi ngờ anh, lấy giấy ăn lau khô tay, chống đất, dịch một chút chút đến bên cạnh Bùi Lương Ngôn, "Làm sao vậy?"

Bùi Lương Ngôn không nói gì, điều chỉnh tốt tư thế hôn một cái rồi một cái, hôn lên trên cổ Diêu Châu, sau đó lè lưỡi, giống như mèo liếʍ từ dưới lên, liếʍ khô giọt bia ẩm ướt sắp khô cạn, phảng phất đang cố ý mang lòng khıêυ khí©h, khiến giọt nước vừa nãy càng liếʍ càng ướt.

Môi lưỡi dạo quanh, đến chỗ yếu mềm ngứa ngứa, Diêu Châu nhắm hai mắt, cuối cùng cũng rút về một tia lý trí: "Mùi thật nồng."

Bùi Lương Ngôn dừng lại, cụng vào cái trán của cậu, thở dốc nói: "Em ghét bỏ anh."

"Người em cũng rất nồng." Diêu Châu đỏ cả mặt, đặc biệt là phần cổ, giống như bị hỏa thiêu, gió đêm yên tĩnh bốn phía vẫn khô nóng không chịu nổi.

"Anh không quan tâm."

"A..."

Bùi Lương Ngôn trực tiếp nhắm ngay môi của cậu.

Không còn lướt qua lại thôi, không còn thân sĩ phong độ gì cả, mà là cạy ra hàm răng, mang theo tính xâm lược cướp đoạt, tìm tới thưởng thức cái lưỡi cánh hoa có chút né tránh, ngậm mυ"ŧ, đồng thời cũng dịu dàng, ôn hòa dùng đầu lưỡi cẩn thận thăm dò, động viên, một khi nhận được đáp lại, lập tức làm càn thêm một chút.

Diêu Châu một tay chấm đất, một tay khác chặt chẽ lôi kéo quần áo bên hông Bùi Lương Ngôn, cậu dĩ nhiên không tránh né, mà là ngước đầu chịu đựng cái hôn lâu này, cho dù trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng, hai người miệng cũng đầy dầu, nhưng cậu không lo được nhiều như vậy, cậu thích nụ hôn như vậy, cũng thích hôn môi với Bùi Lương Ngôn.

Bọn họ hôn rất lâu mới tách ra, lâu đến mức sức nóng cũng trở nên lạnh lẽo, trong hơi thở tràn đầy mùi vị của đối phương.

Miệng Diêu Châu sưng lên, thủy quang liễm diễm làm người chấn động cả hồn phách, cả đôi mắt cũng ẩn chứa hơi nước, Bùi Lương Ngôn ôm cậu vào trong l*иg ngực, khàn giọng nói: "Trước đây... Có cùng người khác như vậy không?"

"Không có, chỉ cùng anh."

Đây coi như là nụ hôn sâu đầu tiên của Diêu Châu, sau này khi nhớ đến cũng không hề tốt đẹp gì, nó tràn đầy mùi thịt không hợp phong tình, thế nhưng đáng được ăn mừng chính là, cậu không bao giờ quên.