Chương 17

Chương 17

Thời trung học Diêu Châu từng yêu thầm một người, sau đó làm cho cậu phải nhìn thẳng vào sự thật chuyện mình là đồng tính luyến ái, cũng là lần đầu gặp phải người mình thích.

Người này là lớp trưởng của cậu, trong ấn tượng lớp trưởng như mang vầng sáng quanh người, thành tích tốt, lại hòa đồng, là trợ thủ đắc lực của giáo viên, không chỉ như vậy, tính cách còn cởi mở thẳng thắn, thích chơi bóng rổ, làm việc có trách nhiệm, ngay ngắn rõ ràng, dễ dàng trở thành đối tượng theo đuổi của các cô gái.

Cậu và lớp trưởng tiếp xúc không nhiều, rất nhiều lúc đều ở một góc lớp ngóng nhìn bóng lưng người ta, chỉ biết là có một tiết học, tin tức lớp trưởng chuyển trường làm lòng cậu rối loạn, mối tình thầm mến kéo dài hơn nửa năm cứ chấm dứt như vậy.

Yêu thích thuở thiếu thời không thể nói ra cũng không hiểu rõ được, thầm mến sinh ra tiếc nuối cũng là gia vị của hồi ức, ngây ngô nhưng đáng để hoài niệm.

Bây giờ Diêu Châu đã không thể nhớ dáng vẻ lớp trưởng ra sao, nhưng vẫn có thể nhớ tới tâm tình lúc đó.

Hồ đồ, đơn thuần, so với giờ phút này, hoàn toàn khác nhau.

Khi gương mặt Bùi Lương Ngôn phóng to vô hạn ở trước mắt, trên môi truyền đến xúc giác mềm mại, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng, không chứa nổi cái khác, duy nhất có thể nghe thấy là tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực, làm máu huyết cũng sôi trào.

Bầu không khí trên bàn cơm có chút im ắng, có chút lúng túng, có chút ám muội, Bùi Lương Ngôn đã trở về dáng vẻ lúc đầu, bình tĩnh, xen lẫn ôn nhu trước sau như một, tỉ mỉ thưởng thức mỗi một món ăn ở trước mặt.

"Tay nghề không tệ." Bùi Lương Ngôn mở miệng.

"Vậy thì tốt." Diêu Châu tạm thời lấy lại tinh thần, chính mình cũng gắp đồ ăn.

Chỗ tay phải có một vết đứt màu đỏ rõ ràng, Bùi Lương Ngôn liếc mắt một cái lập tức chú ý đến, nhíu nhíu mày, không thể không nhắc đến đề tài này: "Nếu không cho phép em có thể nói ra ý mình?"

"Cái gì?"

Bùi Lương Ngôn mặt không biến sắc: "Trước khi ăn cơm, tôi hôn em."

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

"..." Diêu Châu đột nhiên nói không ra lời, dũng khí vừa nãy bắt đầu lùi bước, cậu nói: "Anh vẫn luôn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tôi cho là..."

Cậu không khỏi nhớ tới cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, không nhịn được muốn sờ sờ vành tai nóng lên.

"Em cho rằng cái gì?" Bùi Lương Ngôn cũng không vội vã, dừng một chút, nói: "Nếu như tôi hỏi trước có thể sẽ tốt hơn một chút."

Diêu Châu giương mắt nhìn anh.

"Em không thích tôi làm như vậy với em sao?" Cậu nghe thấy Bùi Lương Ngôn hỏi.

"Không ghét." Diêu Châu thực sự nói thật.

Thật ra mà nói, cảm giác của cậu phức tạp, còn có một chút vui mừng.

Cậu cũng không phải ôm ý định đến thành phố này để du lịch, chỉ là bởi vì Bùi Lương Ngôn ở đây, một câu "Tới đón cậu", lại làm cậu không có cách nào bỏ qua, hoặc là trong đó có chút không nỡ, cũng muốn bắt lấy cái gì, chờ cái gì, ngược lại toàn bộ đều có liên quan tới Bùi Lương Ngôn.

"Vậy thích không?" Bùi Lương Ngôn thăm dò thêm một bước.

Cách thức một hỏi một đáp thế này quá trắng trợn, khiến Diêu Châu không thể lui được nữa.

Nếu như trước lúc này tất cả sự theo đuổi đều là mông lung không rõ, như vậy thời điểm Bùi Lương Ngôn rũ mắt hôn cậu, đáy mắt có vô tận gió xuân mềm mại cùng bao vây lấy cậu, đã làm cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Dĩ nhiên là thích."

Bốn chữ nhẹ nhàng, hai người nghe được lại run sợ.

Chỉ như vậy, Diêu Châu mơ hồ yêu rồi.

Sau đó Bùi Lương Ngôn bật cười: "Em xem, ngoài miệng tôi nói, trong lòng cũng nghĩ, trước hết phải để cho em hiểu thêm về tôi một chút, suy nghĩ thêm những thứ khác, kết quả hành động lại nhanh một bước, tôi nhịn không được."

Ngược lại Diêu Châu cảm thấy chuyện này không đáng kể: "Đâu có gì, ngày sau còn dài mà."

Tình cờ gặp trên đường, gặp mặt một lần, đã yêu thích, những thứ này đều là sự tình trong nháy mắt, chỉ có hiểu nhau yêu nhau, là tế thủy trường lưu*, trong cuộc sống sau này cần phải tỉ mỉ thưởng thức, cảm nhận sự ngọt ngào.

(*) dòng nước nhỏ nhưng chảy mãi, biết cách dùng thì không bao giờ cạn. Ý là tình cảm cần vun đắp lâu dài, cần thời gian để hiểu nhau hơn.