Chương 13

Chương 13

Du sơn ngoạn thủy, ngày mùa hè nóng nực như được ngăn cách ở bên ngoài, dừng lại Quý Châu một đêm cuối cùng, Bùi Lương Ngôn nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, ngay sau đó khuôn mặt phức tạp nói với Diêu Châu: "Tôi phải trở về."

Lúc đó Diêu Châu đang sửa chữa lại những nét vẽ mình không hài lòng, nghe tin tức này lập tức buông bảng vẽ xuống, đứng lên, giọng nói gấp gáp ngay cả mình cũng không phát hiện: "Đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột ngột như vậy?"

"Ông ngoại tôi mấy phút trước vừa đột phát bệnh cũ, cấp cứu không thành công."

Bùi Lương Ngôn nói rất trấn tĩnh, nhưng lần đầu tiên Diêu Châu thấy anh lộ ra biểu tình trầm trọng như vậy, Bùi Lương Ngôn còn nói: "Phải trở về giúp đỡ hậu sự, cũng là thay mẹ tôi tận hiếu."

Câu nói này có gì đó không đúng, Diêu Châu nghĩ đến một chuyện: "Mẹ anh..."

"Cũng đã qua đời."

Bùi Lương Ngôn trả lời một cách hời hợt, kín đáo đưa điện thoại di động cho Diêu Châu, vẻ hối lỗi cười cười: "Làm phiền cậu đặt giúp tôi một chuyến bay sớm nhất."

Dứt lời bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Diêu Châu cầm điện thoại di động, im lặng một lúc mới bắt đầu đặt vé máy bay, sau khi đặt xong cậu để điện thoại di động bên cạnh bóp tiền của Bùi Lương Ngôn.

Nửa giờ sau, Bùi Lương Ngôn sắp xếp đồ vật mang theo, thay áo tắm, mặc vào một bộ trường sam tối màu, trong tay nhấc theo hành lý, đi mấy bước lại đột nhiên buông xuống, đi tới đối diện Diêu Châu, giang hai tay, ôm cậu vào ngực, ngửi hơi thở ôn nhuận từ cậu.

"Hợp tác vui vẻ, lịch trình cũng làm rất tốt. Thế giới lớn như vậy, sẽ có nơi cậu đến, trùng hợp nơi đó tôi cũng muốn đi, chúng ta lần sau gặp lại." Bùi Lương Ngôn nói.

"Ừm." Diêu Châu nhỏ giọng đáp ứng, bị bi thương vô hình cùng thất vọng cực lớn bao phủ, ép cho cậu thở không nổi.

Trong thời gian ngắn, cậu đã dưỡng thành thói quen có Bùi Lương Ngôn bên cạnh, những lời muốn nói khiến Bùi Lương Ngôn không cần đi không có cách nào nói ra khỏi miệng, chỉ yên tĩnh vùi đầu trước ngực Bùi Lương Ngôn.

"Tôi nói xong rồi." Chờ giây lát Bùi Lương Ngôn mới buông cậu ra, nhìn vào mắt cậu, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu không có gì để nói, tôi phải đi rồi, cậu đi chơi vui vẻ."

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Diêu Châu gom lại cảm xúc, từ trong một đống đồ ăn vặt cầm một hộp bánh quy nhân hạt thông: "Anh cầm ăn trên đường."

"Cảm ơn." Bùi Lương Ngôn nhận lấy, mắt sáng như đuốc, tựa hồ ánh nhìn này căn bản nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Diêu Châu bị ánh mắt của anh làm nóng mặt, nhưng không tránh né, cảm xúc loạn tùng phèo, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mở miệng nói: "Tôi có thể xin phương thức liên lạc của anh hay không."

"Việc này tôi ngược lại quên mất."

Bùi Lương Ngôn bừng tỉnh, lấy điện thoại di động ra, nhập dãy số do Diêu Châu đọc, ấn gọi, điện thoại di động ở tủ đầu giường rung động, không đợi Diêu Châu quay đầu lại, đã ngừng.

Bọn họ đồng hành mấy ngày mấy đêm cũng chưa từng rời khỏi đối phương, có cái gì đều trực tiếp thương lượng, chưa bao giờ sử dụng điện thoại để liên lạc, bởi vậy cũng không có cơ hội trao đổi số điện thoại.

Cậu nhắc lại như thế, lúc hai người sắp phải xa nhau nỗi lòng càng thêm khó chịu.

"Đi đường cẩn thận." Diêu Châu hít một hơi.

"Ừm, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ đưa Bùi Lương Ngôn đến cửa khách sạn, nhìn anh gọi xe taxi.

Đèn đường sáng rực, anh xua tay, động tác bye bye chỉ làm được một nửa, cửa xe đã mở ra, tầm mắt cậu dõi theo bóng dáng biến mất không còn thấy tăm hơi.

Diêu Châu muốn nói, nhớ gửi tấm ảnh chụp chung ở Phạm Tịnh Sơn ngày ấy cho tôi a.

Thôi, nói sau đi, ngược lại cũng có lưu lại số điện thoại.

Cậu lại bỗng nhiên thấy hối hận, ông ngoại Bùi Lương Ngôn qua đời, cậu vẫn không có an ủi anh.

Bùi Lương Ngôn vừa xuống máy bay, thấy được mấy cuộc gọi nhỡ, đều là người trong nhà gọi tới, ngoài ra, còn có một một tin nhắn.

--- Không cần quá khổ sở.

Người gửi là Diêu Châu.

Bùi Lương Ngôn đọc lại từng chữ từng chữ, nhưng không trả lời, người tới đón anh đã sớm ở ngoài sân bay chờ đợi, anh phải rời đi.

Mấy ngày sau vội vàng xử lý mọi chuyện, Bùi Lương Ngôn từ nghĩa trang trở về, cởi một thân đồ đen dính mưa, ngâm trong bồn tắm nhắm mắt dưỡng thần.

Ngâm đến khi nước trở nên lạnh, mới phủ thêm áo ngủ đi ra ngoài, nghe thấy tiếng nhắc nhở "Leng keng" của điện thoại di động.

Mấy ngày nay, Diêu Châu từ Quý Châu đi Tứ Xuyên, từ sáng tới tối, anh đều sẽ nhận được ảnh phong cảnh Diêu Châu gửi tới, thỉnh thoảng còn có video, có lúc cũng sẽ là những bức họa đặc sắc.

Phía sau sẽ chú thích thêm vài chữ "Nơi này là xx", cũng không có lời thừa thãi.

Anh thậm chí còn có thể tưởng tượng Diêu Châu ngồi ở trên ghế, dáng vẻ đoan chính chuyên chú xem lại những phong cảnh chụp ban ngày, sau đó chụp lại, hoặc là tỉ mỉ chọn lựa vài bức ảnh vừa ý nhất gửi cho anh.

Sau đó anh sẽ ở trong tình trạng kiệt sức, hỏi Diêu Châu "Ngày hôm nay chơi vui vẻ không".

"Thoạt nhìn ăn rất ngon." Bùi Lương Ngôn gõ chữ, vừa nãy Diêu Châu gửi tới video món lẩu cay sôi trào ùng ục ùng ục.

Tứ Xuyên chuộng cay, tốt xấu gì anh cũng đã từng ăn với Diêu Châu, tự nhiên biết Diêu Châu không ăn cay được, lại nhắc nhở: "Cậu không thể ăn cay thì đừng nên cố sức."

"Tôi biết rồi." Diêu Châu trả lời, qua một lát, lại gửi tới một câu: "Bên anh thế nào rồi?"

"Sáng sớm đã an táng tại nghĩa trang."

"Tiếp theo anh phải đi làm?" Diêu Châu hỏi.

"Ừm." Bùi Lương Ngôn đột nhiên hỏi: "Cậu ăn cùng với ai?"

Bên kia trả lời rất nhanh: "Một mình tôi a." Tựa hồ còn đang kỳ quái tại sao Bùi Lương hỏi như vậy.

"Chụp một tấm hình cho tôi nhìn một chút."

Sau một phút, Diêu Châu gửi tới, là hình ảnh một miếng thịt bò cậu mới vừa dùng đũa vớt từ trong nồi ra, còn có thể mơ hồ nhìn thấy không có ai ở vị trí đối diện.

"Không phải, tôi là nói hình của cậu, cậu tự chụp một tấm, tôi muốn nhìn." Bùi Lương Ngôn nói.

Diêu Châu cách xa ở ngàn dặm nhìn thấy câu nói này, cậu hoảng sợ không ngừng, thịt bò còn chưa nuốt xuống nghẹn lại ở cuống họng không trôi xuống được, một luồng cay nóng từ cổ họng lan tràn, cậu đột nhiên ho dữ dội, uống một ly nước đầy mới thoáng giảm bớt.

Bùi Lương Ngôn thấy cậu thật lâu không trả lời, bổ sung một câu: "Thôi, cậu ăn cơm trước đi."

Câu nói này gửi đi chưa được mười giây đồng hồ, trên màn hình nhảy ra một tấm ảnh.

Không biết là ai chụp giúp, Diêu Châu đội mũ ngồi tại chỗ, đối diện với ống kính nở nụ cười tươi, da thịt trắng nõn môi đỏ mỉm cười vô cùng mềm mại, dùng kiều diễm ướŧ áŧ để hình dung cũng không quá đáng.

Có lẽ là do ánh đèn, từ trong cặp mắt kia, anh như thấy được tinh tú trên trời.

"Tôi không chụp được, nên nhờ nhân viên phục vụ chụp giúp tôi." Diêu Châu nói.

Thật ra là lần đầu Diêu Châu tự chụp, nhưng làm thế nào cũng không thể đạt được hiệu quả như mình muốn, nhân viên phục vụ không nhìn nổi mới đến chỗ cậu dò hỏi có cần giúp một tay hay không.

Chờ cậu nhiều lần chọn lựa, thời điểm gửi thành công cho Bùi Lương Ngôn, mới kinh ngạc phát hiện gửi bức ảnh dáng vẻ như vậy, là một chuyện ám muội cỡ nào.

"Sao lại hơi gầy đi rồi." Bùi Lương Ngôn gửi giọng nói, tiếng nói chứa ý cười: "Chừng nào thì cậu trở về?"