Chương 12

Chương 12

Tối hôm qua Diêu Châu không sao ngủ ngon được, sáng sớm đã tỉnh rồi, cậu xuống lầu rửa mặt, phòng vệ sinh có người, cậu lại chờ ở bên ngoài.

Bà chủ khách sạn suốt đêm tiếp đón khách, cả đêm vùi trong ghế sôpha híp mắt, buồn ngủ mông lung, tóc tai ngổn ngang, nói chào buổi sáng với Diêu Châu, lại hỏi bọn họ có định đi đâu chơi hay không.

Lịch trình phần lớn đều do Diêu Châu sắp xếp, tất nhiên cậu rõ ràng sẽ đi nơi nào.

Bà chủ: "Vậy thì tốt, nếu như hai người không biết, tôi sẽ nói khái quát cho hai người."

Lúc này Diêu Châu mới nhìn thấy vách ngăn phía sau cô dùng sào tre chế thành tường, treo một cái bản đồ, nhiều chỗ trên bản đồ có vẽ vòng, có ngôi sao năm cánh, nét vẽ màu hồng, thoạt nhìn lung ta lung tung, quan trọng là đều rất nổi bật.

Chắc chắn là những nơi được không ít người đề cử.

Lúc này Bùi Lương Ngôn từ phía sau nhô ra, chen vào một câu: "Cô có thể nói với chúng tôi những phương tiện thuận lợi để đi không, xin cảm ơn."

Diêu Châu quay đầu, chào hỏi anh: "Anh tỉnh rồi."

Bùi Lương Ngôn tiện tay đưa nước súc miệng cho cậu, "Cậu quên lấy cái này xuống."

Anh cầm trên tay hai chai, một chai hương bạc hà, một chai hương hoa hồng.

"Đầu của anh còn đau không?" Diêu Châu vẫn luôn nhớ.

"Không có vấn đề gì lớn."

Bà chủ hỏi bọn họ muốn đi những chỗ nào, đơn giản chính là Phạm Tịnh sơn, Yamugou (亚木沟), trấn cổ Đồng Nhân cũng cần người chỉ đường.

Thật ra trong kế hoạch cá nhân của Diêu Châu, cậu không nhất định phải leo lên Phạm Tịnh sơn.

Phạm Tịnh sơn vừa cao vừa dốc, sừng sững trên tầng tầng núi non, có cảm giác tách biệt khỏi thế giới. Chỉ nhìn từ dưới lên, cậu đã lập tức cảm thấy run sợ trong lòng, chùn bước chân.

Cùng Bùi Lương Ngôn đi đến giữa sườn núi, đã là mức độ lớn nhất cậu có thể tiếp thu, cho dù rất mất hứng, sau khi uống một hớp nhuận cổ họng, vẫn nói ra ý nghĩ của bản thân: "Nếu không anh lên đi, tôi tìm chỗ vắng người, rồi vẽ tranh một lát."

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Bùi Lương Ngôn liếc mắt nhìn ra, dĩ nhiên biết cậu đang lo lắng cái gì: "Cậu sợ?"

Diêu Châu quẫn bách, không có phủ nhận.

"Sắp đến trưa rồi." Bùi Lương Ngôn không có lập tức đáp lại yêu cầu của cậu: "Chúng ta đi qua bên kia tìm chỗ nghỉ ngơi, ăn cơm trưa rồi nói."

Bữa trưa hai người cùng đi siêu thị mua cơm hộp, thời điểm Bùi Lương Ngôn nói muốn mua lương khô, thứ đầu tiên cậu nghĩ đến chính là cái này.

Lúc đó Bùi Lương Ngôn còn chế nhạo cậu: "Không ăn mì ăn liền?"

Không biết làm sao, nhớ tới lúc gặp nhau trên xe lửa, trong lòng Diêu Châu lại sinh ra hồi hộp, không thể giải thích được, ấn lại ngực cũng không khống chế nổi.

Phục hồi tinh thần lại, cậu đã cùng Bùi Lương Ngôn đi đến chỗ ngồi tận cùng bên trong, đun nóng hai hộp cơm tẻ, mỗi người một hộp sữa chua.

Nghỉ ngơi nửa ngày, hóng gió núi, cảm thấy thật mát mẻ, Diêu Châu thấy người chung quanh đều thay đổi mấy tốp, lại nói: "Anh lên đi, chụp nhiều ảnh một chút, tôi ở đây chờ anh."

Bùi Lương Ngôn im lặng một lát, đột nhiên nói: "Cậu đi cùng tôi đi."

"Tôi cũng rất muốn đi lên xem một chút." Diêu Châu ăn ngay nói thật: "Thế nhưng tôi không dám, cao quá."

"Cùng nhau đi thôi, có tôi ở đây rồi."

"Tôi thật sự..." Không dám.

"Sẽ không ngã xuống được."

"Tôi biết."

"Nếu như ngã xuống tôi sẽ cùng rơi với cậu."

"..."

"Đến cũng đã đến rồi."

Cuối cùng Diêu Châu vẫn thỏa hiệp.

Sau này cậu hỏi Bùi Lương Ngôn tại sao nhất định muốn cậu cùng đi, Bùi Lương Ngôn nói một câu rất chính đáng rất lý lẽ: "Dáng vẻ sợ sệt lúc đó của em, khiến anh sinh ra ý muốn bảo hộ."

Bậc thang lên núi vờn quanh ngọn núi, Diêu Châu đi chếch ở phía trong của Bùi Lương Ngôn, cắn chặt răng, lo lắng đề phòng đi từng bước một, đôi mắt cũng không dám nhìn sang đối diện bên phải.

"Cậu nhìn ra phía ngoài một chút đi."

"Không nhìn." Diêu Châu lắc đầu.

"Không cao đâu."

Diêu Châu vẫn cứ lắc đầu.

Đột nhiên mu bàn tay bị một thứ ấm áp bao lấy, Diêu Châu cúi đầu, Bùi Lương Ngôn nắm tay cậu, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói nhỏ: "Đừng sợ, tôi nắm tay cậu, cậu nhìn một chút đi, phong cảnh rất đẹp."

Thoáng chốc trong óc Diêu Châu trống không, tim đập kịch liệt.

Cậu không có tránh thoát, có thể là không nghĩ đến, cũng có thể là quên mất, cái cảm giác này cùng mới vừa rồi khác nhau, không phải là sợ sệt, cậu không kịp ngẫm nghĩ cuối cùng là cái gì nữa.

Giờ khắc này cậu luống cuống, quay đầu đi, ngọn núi kéo dài không ngừng, dưới chân núi là đám người lít nha lít nhít như đàn kiến di động, chỉ là bàn tay đang nắm tay cậu độ tồn tại quá rõ ràng.

Cho nên làm cho cậu quên mình đang nơi nào, quên đi sợ sệt.

Một đoạn đường mạo hiểm mà dài dằng dặc, thật vất vả đi tới trên đỉnh ngọn núi, Bùi Lương Ngôn vẫn không buông tay cậu ra, đưa camera cho một cô gái xa lạ, nói vài câu, sau đó nắm cậu đi tới bên trên, thoáng quay đầu lại, có thể nhìn thấy một nơi rất xa, mãi đến khi tầm mắt bị mây mù lượn lờ che kín.

"Cười một cái, cậu thành công vượt qua nỗi sợ, là chuyện vui." Bùi Lương Ngôn bỏ thêm một câu: "Cậu cười tươi rất đẹp mắt."

Diêu Châu nở nụ cười, tại một nơi cậu cho rằng mình không thể tới, chụp một tấm ảnh được cậu cất giữ rất nhiều năm về sau.