Chương 11

Chương 11

Rời khỏi Kiềm Đông Nam, Bùi Lương Ngôn và cậu đi thẳng hướng bắc, cùng nhau đến Đồng Nhân.

Đồng Nhân có nhiều dân tộc thiểu số, lịch sử phong phú lâu đời, vị trí địa lý dựa vào núi, ở cạnh sông, khí hậu mát mẻ, vừa đến mùa hạ, nơi này lại trở thành thánh địa nghỉ hè của nhiều người.

Bùi Lương Ngôn đặt một căn nhà trọ bình dân, thập phần mang hơi thở địa phương, gác xép làm bằng gỗ.

Chủ nhà trọ là hai cô gái mới hai mươi mấy tuổi, tóc búi, vùi ở trong ghế sôpha hút thuốc, bàn bên cạnh xếp đầy đồ ăn, thấy bọn họ đến, còn hào phóng chiêu đãi: "Hai người đặt phòng?"

Bùi Lương Ngôn nói phải, đem đơn đặt hàng trên internet cho họ xem, là hostel, hai đêm, một gian phòng, hai giường.

Bà chủ chỉ chỉ anh, rồi chỉ chỉ Diêu Châu phía sau: "Hai người các anh, đặt một cái giường, hay là hai giường?"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, bà chủ chỉ theo thông lệ mà hỏi một câu, Diêu Châu lại cảm thấy được ánh mắt của cô có ý khác, không nhịn được nhìn Bùi Lương Ngôn, từ góc độ này, cậu chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt.

"Tôi nhớ mình chọn hai giường." Bùi Lương Ngôn nói.

"Được, vậy các anh cần đưa thêm 220 tệ, có vấn đề gì không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì số tiền anh đã trả không đủ đặt hai giường, anh có thể nhìn hóa đơn của mình." Bà chủ nâng tay, kiên trì giải thích.

Bùi Lương Ngôn thanh toán chênh lệch giá, anh để Diêu Châu đi trước, cầu thang nhỏ hẹp, lại rất dốc, cầm theo hành lý cũng không dễ đi.

Bà chủ ở phía sau nhiệt tình kêu: "Đám bạn của tôi đến, mỗi người xuống bếp làm một món đồ ăn, trùng hợp lúc hai người đến, để đồ đạc xong, cũng tới ăn thử đi."

Bọn họ dĩ nhiên không xuống, Diêu Châu có chút hối hận lúc trước đã đề nghị thuê căn này.

Sau khi đến mới biết khi đạp ở trên tấm gỗ sẽ phát ra tiếng "Cạch cạch", động tĩnh rất lớn, thỉnh thoảng còn có tiếng ma sát "Kẹt kẹt", cũng không biết khách dưới lầu vào ở sẽ có phản ứng gì.

Căn gác hai tầng thấp bé, không có nhà vệ sinh riêng, để rất nhiều đồ vật, có mấy tờ thư pháp xốc xếch và tranh sơn thuỷ, không gian rất nhỏ.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Chỗ nghỉ ngơi cách gian ngoài một tấm màn, mành che màu xanh lam in hoa, chỉ cao tới ngực, cậu huống hồ còn phải khom lưng, chớ nói chi là Bùi Lương Ngôn cao hơn cậu nửa cái đầu.

Dáng vẻ Diêu Châu không nói một lời, như đang tức giận với chính mình, Bùi Lương Ngôn cảm thấy cậu phồng má một cái, sẽ càng đáng yêu hơn, "Đệm chăn mềm mại, màu sắc rất đẹp, cũng không tệ lắm."

Đệm chăn màu vàng nhạt, đèn bàn ấm áp, cuối giường đặt một cái bàn nhỏ trên giường gỗ, có thể để đồ đạc, chẳng qua so với mấy đêm trước, điều kiện chênh lệch rất nhiều.

Anh vừa nói như thế, Diêu Châu càng thêm hổ thẹn, "Xin lỗi a, sớm biết như thế này, tôi đã không tới đây."

"Lần đầu tiên tôi ngủ giường tập thể, rất thú vị." Bùi Lương Ngôn coi như không vấn đề nói, "Chính là tôi phải nhắc nhở cậu một câu."

"Làm sao vậy?" Diêu Châu nhất thời căng thẳng.

"Khom người qua cái kia, " Bùi Lương Ngôn chỉ xà ngang, "Đừng để đυ.ng vào đầu."

Diêu Châu ghi nhớ lời nhắc nhở, mỗi khi đi ngang qua lại cúi thấp eo, chưa từng đυ.ng vào, ngược lại Bùi Lương Ngôn buổi tối xuống dưới lầu rửa mặt xong, thời điểm không chú ý, đột nhiên không kịp chuẩn bị, tàn nhẫn đυ.ng vào một cái.

Một tiếng "Oành" này làm Diêu Châu giật cả mình, Bùi Lương Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, đau đến chửi thề một câu.

Diêu Châu vội vàng đến gần, nhón chân muốn xem tình huống cụ thể.

Bùi Lương Ngôn bị trận đau đớn kịch liệt kí©h thí©ɧ thiếu chút nữa nước mắt đã rơi xuống, xoa đầu nên không chú ý động tác của cậu, bước về phía trước lại bị ngáng chân, Diêu Châu vốn không đứng vững, hai người đυ.ng vào như thế, song song ngã ở trên giường.

Cố tình nửa người anh đều đặt ở trên người Diêu Châu, một cái chân còn kẹt ở giữa hai chân người ta, một tư thế tương đương với mờ ám.

Diêu Châu bối rối một lát mới phản ứng được là xảy ra chuyện gì, cậu có thể cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của Bùi Lương Ngôn phun trên cái trán và giữa chân mày, chỉ cần thoáng ngẩng đầu, hô hấp của hai người có thể đan xen dây dưa.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí bởi vậy ngưng trệ mấy phần.

Nửa thân thể đè ở trên người phảng phất như nặng tựa ngàn cân, làm cho cậu không thở nổi.

Trong lúc nhất thời Diêu Châu quên mất chuyện Bùi Lương Ngôn bị đυ.ng phải đầu, đau đớn của Bùi Lương Ngôn cũng thần kỳ biến mất không còn tăm hơi, vẫn là dưới lầu truyền đến tiếng cười ha ha, mới chặn lại hai người.

Bùi Lương Ngôn ung dung thu chân lại, mặt vùi vào gối, sờ tới chỗ đau trên đầu, anh nói: "Cậu xem giúp tôi một chút, có thể là sưng lên rồi."

Thời điểm anh quay đầu chóp mũi không cẩn thận chạm vào Diêu Châu, Diêu Châu chỉ cảm thấy như bị điện giật, vừa ngứa vừa tê, qua một lúc, mới nhẹ nhàng vén tóc tai ra tỉ mỉ kiểm tra.

Rõ ràng mát mẻ cực kì, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi.

Động tác của cậu mềm nhẹ thoải mái, làm giảm bớt chút ít đau đớn, Bùi Lương Ngôn nhớ lại tình cảnh vừa nãy, anh nghĩ, Diêu Châu thật là thơm a.

Không chỉ có như vậy, hai má hồng hồng, ánh mắt chăm chú liễm diễm, lông mi giống như run lên một cái, làm anh nghĩ tới một từ, tú sắc khả xan*.

(秀色可餐 - Sắc đẹp làm người nhìn không biết no đói.)

Dáng vẻ ấy, thực sự là làm người động lòng.

"May là không có sưng, nhưng da bị đỏ lên rồi." Diêu Châu luôn mãi xác nhận không có chuyện gì, nhưng vẫn có chút đau lòng.

"Vậy thì tốt, không sao đâu." Bùi Lương Ngôn nói.