Chương 9: Lễ Hội (1)







" Hôm nay em xong sớm vậy?"

Tấm hồn nhiên hỏi, Lăng Diễm Thư cũng chỉ gật đầu cười lại, cô nhìn sang giỏ của Tấm, thấy thậm chí còn không đầy bằng giỏ của cô, nhưng với một người tháo vát như chị ấy, thì sao lại có thể chậm trễ vậy?

Lăng Diễm Thư đã định hôm sau lén theo điều tra ra lẽ thì nhận được tin có đồ ăn cứu trợ, không cần phải vất vả lên rừng nữa, nghe vậy ai cũng mừng rỡ vì thoát khỏi cảnh ăn rau dại cỏ rừng, trong đó có cả Lăng Diễm Thư,ngay lập tức, cô vứt hết những thắc mắc kia đi, cô có việc của chính mình, Tấm rất nhiên cũng có việc riêng, cô dù sao cũng biết mình không nên quan tâm nhiều.

Sau khi được đồ cứu tế, triều đình còn trợ cấp lại thóc giống cho người dân để ổn định lại kinh tế. Nhờ đó, gia đình Lăng Diễm Thư cũng dần dần khởi sắc lên, mà điều đáng mừng nhất, chính là Thái Tử sẽ đến nơi này tổ chức một lễ hội với dân làng chung vui, điều này làm chấn động khắp vùng, các thiếu nữ thì khẩn trương cho mình đẹp nhất có thể.

Gia đình Lăng Diễm Thư cũng vậy, Lâm Tịch Hy sau khi biết việc liền chuẩn bị cho cô nào là váy lụa áo gấm, trang sức vàng ngọc quanh nhà. Cô miễn cưỡng thay đồ cho mẹ vui, nhưng lâu lâu lại lén nhìn sang Tấm đang thất thần nhìn phương xa.

" Mẹ..... hay ta cũng chuẩn bị cho chị Tấm đi?"

Lăng Diễm Thư khó khăn nói, cô tươi cười nhìn mẹ mình, Lâm Tịch Hy nhăn mi một hồi, rồi bà lôi ra trong đống quần áo một bộ vất sang chỗ Tấm, bộ đó không thể nói là đặc sắc, nhưng màu sắc thanh thanh ấy vậy lại vừa mắt Lăng Diễm Thư.

Tấm cười cảm tạ cầm lấy bộ quần áo, nhưng trong ánh mắt lại không có một tia ý cười nào .

Chỉ còn sáng mai nữa Thái Tử sẽ đến, các cô gái ai nấy lại càng rộn lên,riêng Lăng Diễm Thư thì lại nhốt mình sau vườn, lo lắng nhìn lên ánh trăng. Lễ hội này...... có phải là ngày mà chị Tấm gặp người định mệnh của mình? Nhưng cô nhớ trong cốt truyện Thái Tử đã làm vua rồi mà? Hay tại chuyện cô nghe cũng chỉ là dị bản, cái này mới là sự thật ?

Lăng Diễm Thư thầm nghĩ, cô nửa lo lắng nửa mong chờ đến ngày mai, gió đên khẽ lướt qua mái tóc của cô, ánh trăng chiếu rọi vào khuôn mặt yêu mị nhưng đầy nét lo âu.

" Nhất quyết không được để lặp lại bi kịch, mình phải bảo vệ bản thân và cả mẹ !"

Cô khẽ nói rồi ngước nhìn lên cao, câu nói như một lời hứa với chính bản thân mình, phải bảo vệ thật tốt những thứ chính mình yêu thương.

Mà cô không biết rằng, có người vẫn luôn ở một chỗ không xa không gần quan sát hết thảy mọi hành động vừa rồi của cô.

--------------

Sáng hôm sau, khi bình minh chưa rạng thì các nam thanh nữ tú đã tụ tập đầy hai bên đường để chuẩn bị cho lễ hội.

Lăng Diễm Thư cũng không ngoại lệ, mới tờ mờ đã bị mẹ mình lôi dậy để chuẩn bị, Diễm Thư cũng chỉ bắt đắc dĩ, cô vừa ngái ngủ vừa mặc cho mẹ quay mình như chong chóng.

Cuối cùng, Diễm Thư cũng cảm nhận được cô chính là một giỏ hoa di động không hơn không kém! Nhưng Diễm Thư cũng không muốn thay đổi gì hình dạng bây giờ, tốt nhất không nên gây chú ý cho ai cả.

Tấm lúc này cũng bước ra, nhưng khiến Diễm Thư ngạc nhiên là bộ áo hội nàng đang mặc.

Một thân màu trắng thanh khiết bằng lụa tơ tằm, Tấm bước ra như một nàng tiên, nụ cười hiền dịu như một thiên sứ ban phúc cho trần gian.

Diễm Thư có thể nghĩ đấy là phép màu của bụt giống như trong cốt truyện, nhưng ý nghĩ đó không hề thuyết phục được con người đã được dạy theo chủ nghĩa duy vật như cô.

" Chị..... đi thôi..."

Diễm Thư e dè nói, cố nỉm cười nhìn mẹ mình đang một vẻ tức giận nhìn Tấm.

Trên đường, Diễm Thư cố gắng bắt chuyện với Tấm nhưng chị ấy đều lơ cô mà đi.

" Chị Tấm, sao chị có được bộ đồ này?"Diễm Thư vẫn chạy theo sau Tấm, thắc mắc hỏi.

Tấm quyết không nói nhiều, nhưng dọc đường bị làm phiền nên mày cũng cau lại, giọng điệu có chút bắt đắc dĩ nhìn về phía Diễm Thư.

" Em có tin vào phép màu không? Là do ông bụt đã giúp tôi đấy"

Tấm vẻ mặt vô lại nói, sau đó bước nhanh lên trước khiến Diễm Thư ngạc nhiên.

Ông bụt? Cô không tin! Rốt cuộc ai đã giúp Tấm, và mục đích của người đó là gì?!

Trong lúc Diễm Thư đang bận trong mớ nghi vấn của mình thì Tấm lại thích thú quan sát cô.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Cám mặc đồ ' đơn giản ' như vậy...nhưng, rất đẹp. Hơn nữa bông tai Cám đang đeo được làm bằng ngọc quý, nó làm tăng thêm vẻ đẹp khác của em ấy...

Nhưng nghĩ đến hôm qua, Tấm không khỏi cười lạnh, vẻ mặt đầy băng lãnh.

--------

Hết chương 9