Chương 8: Gặp Lại







Lời nói của Lăng Diễm Thư khiến Lâm Tịch Hy giật mình.

" Chả lẽ nó biết mọi chuyện ? Không có khả năng....việc này đã trôi qua hơn mười mấy năm và mình cũng không hề nói mớ khi ngủ .... có lẽ mình nghĩ nhiều ?"

Tuy lòng có chút nghi ngờ nhưng bà vẫn phải bị câu nói kia mà cảm thấy ấm lòng, đứa trẻ ích kỉ được bà chiều hư này cuối cùng cũng một lần quan tâm đến bà a.... Dù cho là lí do gì , đối với bà vậy cũng đã quá đủ.

Tấm ở ngoài nghe tất cả và lặng lẽ đi ra.

" Lăng Diễm Thư, em thật thú vị " Tấm nhíu mày cười.

---------------

Sau vụ đó, Lâm Tịch Hy cũng không làm khó Tấm nữa, nhưng là thái độ cũng không thay đổi nhiều, Lăng Diễm Thư cũng không khuyên can thêm được nữa, đành chấp nhận mọi chuyện như thế này.

Gần một tháng sau, bỗng hạn hán xảy ra trên vùng của Lăng Diễm Thư đang sống, gây ra nạn đói khắp nơi,nhà cô cũng không ngoại trừ, bao nhiêu cánh lúa đều bị hạn hán làm cho khô cháy.

Cuối cùng, Lăng Diễm Thư đành theo các người dân trong làng lên núi kiếm chút khoai củ để dành ăn qua nạn này. Mấy ngày đầu, chị em nàng kiếm được kha khá, nhưng càng về sau càng khó, cuối cùng Lăng Diễm Thư với Tấm liền quyết định chia nhau ra vô sâu trong rừng để kiếm được chút ít để dành.

" Chị nhớ cẩn thận!"

Lăng Diễm Thư nói xong liền quay lưng đi ngược hướng với Tấm, tuy nhiều ngày đã lên rừng, nhưng đây là lần đầu tiên cô vô sâu bên trong nên không khỏi lo lắng. Đi gần đến trưa, nghĩ số rau củ dại kiếm được cũng đủ cho ba bữa ngày nên cô nhanh chóng quay lại.

Sột soạt!

Tiếng động bên bụi cây khiến Lăng Diễm Thư khựng lại, cô lo lắng nhìn về phía phát ra tiếng động, không gian dường như ngưng đọng, chỉ còn tiếng gió khẽ ngang qua. Lăng Diễm Thư bất giác giật mình,có tiếng người phát ra từ sau bụi rậm.

Là tiếng rên!

Nhưng nghe rất yếu ớt...

Sau đó Lăng Diễm Thư từ từ bước lại gần bụi cây, cô thận trọng liếc qua, là một thiếu niên đang trọng thương, máu từ bả vai ướt đẫm cả tay áo khiến Lăng Diễm Thư giật mình, nhìn nét mặt người này....cô cảm thấy rất quen, như đã gặp ở đâu đó nhưng lại không nhớ nổi.

" Là.... là ai?"

Giọng nói khàn khàn vang lên khiến Lăng Diễm Thư giật mình nhưng không lên tiếng,thiếu niên kia khó khăn ngẩng đầu nhìn cô, khi ánh mắt giao nhau thì cô thấy rõ sự ngạc nhiên hiện lên của người đó.

" Là cô à? Nhanh chạy đi, ở đây..... nguy hiểm...."

Thiếu niên cố nói, rồi liền ngã lăn ra khiến Lăng Diễm Thư lại giật mình. Người này biết mình? Nhưng hắn là ai? Nguy hiểm? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra???? Nên cứu hay không cứu đây ?

Cô khó khăn nhìn xung quanh, như muốn chạy đi nhưng chân lại không thể nhúc nhích được, mất một thời gian đấu tranh tâm lý, Lăng Diễm Thư đành phải lại gần kéo thiếu niên kia đi, mãi đến khi tìm được một hang động nhỏ sâu trong rừng thì cô mới đặt thiếu niên nằm xuống.

Nhưng Lăng Diễm Thư lại bối rối,chính mình lại không phải bác sĩ,cũng không biết gì về chữa trị nên cô chỉ lấy nước rửa vết thương bên ngoài cho người lạ mặt này. Cô không biết đã hắn đã trải qua chuyện gì, nhưng nhìn những vết thương sâu như thể đã trải qua một trận đánh nhau rất quyết liệt vậy.

Sau khi băng bó tạm các vết thương xong thì Lăng Diễm Thư mới khó khăn rời đi, giờ khắp người cô đều dính máu của hắn, quần áo cũng bị rách để lấy vải băng cho hắn nên thành ra rất tàn tạ. Tấm khi nhìn thấy cũng phải giật mình lo lắng khiến cô phải tìm lý do để nói dối.

Sau hôm đó, Lăng Diễm Thư thường lẻn đến thay lại các vết thương rồi cho thiếu niên lạ mặt uống nước,may là Tấm không quá để ý nên cô mới dễ dàng giúp đỡ được cái người lạ mặt này... mãi đến gần một tuần, hắn vẫn không chịu tỉnh lại khiến cô lo lắng.

" Thật là, rốt cuộc hắn có chết không vậy trời!"

Lăng Diễm Thư chán nản, tiện chân đạp nhẹ vào tay người đang nằm kia, để ý thì thấy khuôn mặt này rất quen, nhưng cô đã từng cố nhưng chẳng nhớ được gì.... thở dài, cô lại thu dọn đồ đạc lui đi.

Lăng Diễm Thư vừa đi khuất, người đang nằm liền ngồi bật dậy khó khăn nhìn xung quanh, thực ra hắn đã tỉnh từ hôm qua, nhưng là không thể di chuyển nên đành nằm bất động.

" Chết tiệt! "

Hắn vỗ nhẹ đầu giờ đang quấn băng trắng, bực mình nói nhỏ, không ngờ vì quá chủ quan nên trúng kế loại gian xảo đó, để suýt nữa thì mất cả mạng! Nghĩ đến đó, hắn gượng dậy rồi đi ra ngoài hang, ánh sáng chiếu vào khiến hắn không khỏi nheo mắt, rồi từ từ đi khuất.

Hôm sau, cô đến hang động thì đã không còn ai, Lăng Diễm Thư vui vẻ !vì đã bỏ được một cục nợ lớn mà lại không bị nói là kẻ ác, thấy chết không cứu. Tích đức! Tích đức a! Nghĩ vậy, cô nhanh chóng tập trung vào công việc rồi đến đợi Tấm.

Nhưng bây giờ Lăng Diễm Thư mới để ý, cô là vì chăm sóc cho tên kia mà về trễ, nhưng Tấm chỉ có việc kiếm đồ ăn, tại sao lại trễ đến vậy?

----------

3 Tuần nữa Thi...