Chương 10: Lễ Hội (2)

.

.

.

[ Tối hôm qua... ]

" Ha... Tôi cần loại rẻ rách bố thí của bà sao?"

Đằng sau vườn, Tấm bình tĩnh cầm bộ áo của Lâm Tịch Hy cho cô hồi sáng vất đi.

Cũng như bao người khác, nàng nghĩ đây là một cơ hội hiếm có để có thể thu hút Thái Tử, nhưng chỉ là trước kia, nếu nàng không có trọng sinh trở về.

Hiện giờ, nàng muốn Lý Thiên Vũ đưa nàng vào cung, để đạt điều đó, nàng phải làm hắn chú ý đến mình, nói cách khác...nàng muốn hắn cưới nàng.

Với sắc đẹp của nàng, không gì là khó khăn.

" Haaaa...Lý Thiên Vũ! Ngươi cứ chờ đó, ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết! Xuống địa ngục không được siêu sinh!" Tấm im lặng nghĩ.

Gió đêm lạnh nhẹ thổi qua, trong đêm tối, có một thân ảnh nhẹ nhàng bước đến.

" Chà chà~cô gái, xem ra cô có vẻ rất tức giận?"

Tiếng nói phát ra khiến Tấm cảnh giác, quay lại thì nhận ra, đó là người nàng gặp khi trước_ cựu tể tướng đương triều!

Tấm biết chuyện này là do khi nàng tách ra với Cám, đột nhiên bị ai đó bắt đi.

Khi mở mắt ra đã thấy mình ở trong một sào huyệt, trước mặt là người này.

Tấm cũng không ngạc nhiên với thân phận của ông ta, ngược lại nàng rất hứng thú với dã tâm của ông ta.

Không ngờ tể tướng vương triều- Tạ Dâng La lại muốn tạo phản a~ thật thú vị.

" Đến rồi sao? Tể Tướng" Tấm cười nhạt.

" A? Cô biết ta? "Tạ Dâng La cười tủm tỉm hỏi.

" Nhờ lệnh bài của ông thôi "

" Sớm muộn gì cô cũng nên biết, ta cũng không cần nói nhiều, đây" Tạ Dâng La nói xong, liền vất trước mặt Tấm một bọc vải, khiến nàng nghi ngờ .

" Cô cứ mở ra xem "

Nghe vậy, Tấm thử mở ra, ngay sau đó, nàng nhíu mày cười nhìn những thứ đồ trước mặt.

" Vải tơ tằm thượng hạng, trang sức bằng ngọc trai quý, vừa tao nhã vừa đơn giản ,chỉ cần cô làm đúng theo kế hoạch ta đã định, khi đó cô sẽ được hưởng vinh hoa phú quý hết cuộc đời này."

Tạ Dâng La cười đắc ý, chậm rãi nói khiến ánh mắt Tấm lộ ra sát ý, nhưng rất nhanh bị cô che giấu.

" Tất nhiên, tôi sẽ khiến Thái Tử phải chú ý đến mình"Tấm bình tĩnh nói.

" Được rồi, cô nhớ thực hiện cho tốt, giờ tôi phải đi ngay đây "

Ngay sau đó Tạ Dâng La vội vàng đi, còn Tấm chỉ im lặng nhìn bóng lưng hắn với nụ cười tràn đầy tính toán..

Ông thật tưởng tôi không biết suy nghĩ của ông sao? Muốn lấy tôi làm quân cờ? Haaaa....tưởng thật dễ a~ để xem cuối cùng...ai sẽ Vua!

[ Hiện tại ]

" Tấm, chị Tấm!"

Bỗng dưng,nghe được tiếng gọi của Lăng Diễm Thư làm Tấm hoàn hồn, nhìn lại thì thấy mình đã ở trung tâm lễ hội.

Hai bên đều là những tài tử giai nhân khắp nơi tụ tập, tiếng cười nô nức vang lên.

Lăng Diễm Thư nhìn xung quanh, rồi ngán ngẩm nhìn tình trạng của mình.

Khi mẹ cô gần như đã hòa vào không khí lễ hội mà quên mất cô thì cô liền lẻn đi.

Cuối cùng, Lăng Diễm Thư dừng chân tại một gốc cây cách xa chỗ lễ hội rồi ngồi xuống.

" Chết tiệt !"

Lăng Diễm Thư soi mình dưới nước, rồi lại bực mình dựa vào gốc cây, lúc đầu là vì muốn gây ấn tượng xấu nên mới để vậy, nhưng đúng là nàng không muốn mang mấy cái bông hòe này trên đầu thêm một phút nào nữa.

Giờ cô chợt nhận ra,Tấm đã tỏa sáng như vậy thì cô cũng đâu thể tranh lại! Nghĩ vậy, Lăng Diễm Thư nhanh chóng bứt hết mớ trâm cài và hoa trên đầu xuống chỉ để lại một cành mẫu đơn.

Tiếp đến, cô bỏ bớt đám khoác rồi thắt lưng đủ màu ra, lúc này trên người cô chỉ còn một chiếc áo màu đỏ nhạt, khoác thêm chiếc áo đỏ thẫm.

Giờ trông cô thật khác Tấm, nếu Tấm là hiện thân cho ánh sáng dịu hiền, thì Lăng Diễm Thư lại trông như một ngọn lửa kiều mị dữ dội.

" Xong! Giờ đi chơi thôi!"

Lăng Diễm Thư hét lên, vui vẻ thu gọn đám đồ rồi chạy đi lại chỗ tiệc.

Nhưng vừa bước tới, cô đã giật mình khi thấy trên kia cao cao tại thượng là Thái Tử.

Thái Tử uy nghi, khí thế là vậy nhưng cũng không khiến cô ngạc nhiên bằng người bên cạnh hắn .

Là thiếu niên cô đã cứu!

Chắc chắn là thiếu niên cô đã cứu, nhưng sao lại ngồi cạnh Thái Tử thế kia!!

" Cám! Cám!"

Lâm Tịch Hy không biết từ đâu đến, bà khẽ vỗ vai Lăng Diễm Thư khiến cô giật mình.

Mặt bà ấy lúc này nhăn lại khi nhìn cô ,khiến cô chột dạ.

"Bao nhiêu đồ mẹ mặc cho đâu hết rồi?"

Lâm Tịch Hy gắt lên khiến Diễm Thư giật mình, nhưng cô lại không dám nói gì chỉ im lặng nghe.

Lúc này cô mới thấy mẹ mình thở dài, giọng nói lại mang theo vẻ bắt đắc dĩ.

" Thật không ngờ chị Tấm kia của con lại may đến vậy, mới đấy đã được Thái Tử chú ý."

Lâm Tịch Hy lại gắt lên, nhưng điều khiến Diễm Thư quan tâm lại là nội dung của câu nói, cô tròn mắt nhìn lên lại chỗ Thái Tử.

Đúng là Tấm đang e ngại đứng bên cạnh Thái Tử khiến Diễm Thư ngạc nhiên không thôi.

Cái gì mà nhanh vậy trời??!

Cô còn chưa kịp đi chơi gì mà đã đến tiết mục chính, còn vụ thử hài thì sao? Sao chị Tấm lại gặp được Thái Tử????

_______Tránh Xa Ta Ra [Tấm Cám] - Chương 10: Lễ Hội (2)Hình ảnh của Cám chỉ mang tính chất minh họa :)))

Tết vui vẻ nhen ~