Chương 7: Hoàng Tử







" Hoàng Tử ! "

Tiếng nói chợt vang lên, sau đó một bóng đen xuất hiện sau lưng thiếu niên. Vẻ mặt bực tức vô cớ trẻ con kia dần biến mất, chuyển thành mày kiếm khẽ nhíu lại tỏa ra một khí thế khác thường.

" Có thư từ thưa Hoàng Tử!"

Người kia lên tiếng, sau đó cẩn trọng đưa cho thiếu niên một phong thư rồi biến mất nhanh chóng. Thiếu niên bĩu môi, từ từ mở phong thư ra.

Một lúc sau, bức thư bị xé thành trăm mảnh. Người đọc gọi là Hoàng Tử vươn vai đứng dậy, khó nhọc tiến lên phía cánh rừng.

" Thật là! sao cứ phải trốn trên rừng vậy trời!"

Thiếu niên vừa dứt lời, liền thoắt ẩn thoắt hiện mà biến mất. Chỉ để lại tiếng gió khẽ động cùng tiếng cười lang lảnh.

---------------------

Lăng Diễm Thư khó chịu về nhà thì nghe thấy tiếng khóc,không biết chuyện gì xảy ra, cô vội vàng chạy .

Nhưng lại vừa bước vô sân nhà đã thấy mẹ mình tức giận khóc ở phòng lớn. Cô e dè tiến gần, Lăng Diễm Thư có một dự cảm không lành.

" M-mẹ, con đã về..."

Lăng Diễm Thư nhỏ nhẹ nói, ngại ngùng nhìn hai người, Lâm Tịch Hy chợt quay lại nhìn cô, mắt bà giờ đã đỏ lên vì khóc, Lăng Diễm Thư chợt cảm giác trong ánh mắt của bà có sợ hãi và lo lắng, còn Tấm thì chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cô.Trong lúc Lăng Diễm Thư tiêu hoá chị mình ra hiệu chuyện gì thì bị mẹ quát :

" Cám, con đi đâu giờ mới về ?! Có biết mẹ lo lắng lắm không hả ! " Vừa mắng Lâm Tịch Hy vừa khóc, nước mắt lặng lẽ chảy trên gò má xinh đẹp.

".....C-con, con xin lỗi mẹ...lần sau con sẽ không dám nữa..." Lăng Diễm Thư giật mình, cô vội vàng xin lỗi.

" Dì, đây cũng là lỗi của con, con không nên bỏ em ấy ở lại một mình "

" Được rồi, được rồi, lần sau không được tái phạm, giờ mau đi nấu cơm tạ lỗi đi, còn Tấm thì phụ Cám dọn cơm. " Lâm Tịch Hy một bên lau nước mắt một bên phân phó.

" Dạ..."

-------------

Phòng Bếp .

"Nè....lúc nãy...lúc,em chưa về ấy....mẹ có mắng chị không? " Lăng Diễm Thư một bên nấu canh một bên rụt rè hỏi người bên cạnh.

" Không " Tấm mặt không cảm xúc trả lời.

" ...vậy à, làm em cứ tưởng chị bị mẹ giận cá chém thớt chứ...." Lăng Diễm Thư nhẹ nhõm cười.

" Sẽ không, hiện tại sẽ không " Tấm cong môi, ý vị thâm thường nhìn cô gái bên cạnh.

--------------

Ban đêm, tại phòng Lăng Diễm Thư.

" Vãn Như, em..... em không cần chiếc váy này nữa , em cho chị...nên...nên chị có thể chơi với em sao ?"

Một cô bé tóc bạc xinh đẹp khoảng 10t khẽ nói, hai tay cô bé đưa chiếc váy về phía cô bé trước mặt.

Nhưng cô bé kia chẳng những không nhận mà còn ném mạnh nó xuống đất trước sự ngỡ ngàng của của cô bé tóc bạc kia, sau đó là một tát vào má khiến cô bé tóc bạc giật mình không thôi nhìn người chị mà mình thường hâm mộ.

" Lăng Diễm Thư! Mày đừng giả vờ làm người tốt nữa!là do mày mà Lăng Vãn Như tao hay bị người khác so sánh và khinh thường đó! Bây giờ mày lại giả bộ nhân từ để thương hại tao sao ? Cút đi !"

" Thư Thư, mẹ không ngờ con lại ghê tởm như vậy...thật đáng thất vọng"

" Kh-Không... Vãn Như....chị đừng hiểu lầm....Em không phải loại người như vậy.....mẹ....mẹ con không phải..." Lăng Diễm Thư ôm chăn khóc, cô cứ ngỡ đã quên tất cả, nhưng không phải, chỉ là mình đang tự lừa chính mình.

Sau hôm đó, Lăng Diễm Thư lăn ra ốm đến gần hai ngày, khi cô tỉnh lại, điều đầu tiên cô thấy là mẹ của nguyên chủ đang nằm cạnh giường lo lắng cho cô.

Nhìn cảnh này, Lăng Diễm Thư chợt khóc, từng giọt nước mắt nóng lăn trên gò má ướt đẫm mồ hôi của cô, cô đã từng rất sợ mẹ " Cám " vì những lần mẹ " Cám " la mắng chị Tấm. Nhưng cô không phủ nhận, mẹ "Cám" đối với cô lại rất tốt, tốt hơn cả mẹ ruột ở thời hiện đại của cô, chỉ vì dư luận mà bà ta liền coi như không có đứa con này vậy....

" Con đã tỉnh?"

Lâm Tịch Hy tỉnh dậy, thấy con gái bảo bối đang ngồi nhìn mình thì mừng rõ rồi nhanh nhẹn lấy khăn lau mồ hôi cho Lăng Diễm Thư, những hành động này khiến cô không khỏi ngượng ngùng, cúi gằm mặt xuống.

" Mẹ, con muốn mẹ sau này đừng có gây khó dễ cho chị Tấm nữa..."

Lăng Diễm Thư chợt lên tiếng, nhẹ gạt tay mẹ mình xuống, câu nói đó cũng khiến Lâm Tịch Hy có chút giật mình.

" Mẹ hứa đi, từ giờ chúng ta sẽ sống trong hòa thuận, đừng đánh đập hay chửi chị ấy như trước kia nữa."

Lăng Diễm Thư lắc mạnh tay mẹ mình, giọng cô nghẹn ngào khiến Lâm Tịch Hy có chút khó hiểu, nhưng khi thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái mình thì miễn cưỡng gật đầu chấp thuận, bà cũng không muốn lúc nào cũng mắng Tấm.... nhưng bà chỉ luôn muốn những điều tốt nhất dành cho con gái bà, tuy là ích kỉ nhưng bà không quan tâm, với lại....Tấm vốn dĩ là con của người kia...cái người đã vứt bỏ bà chỉ vì hai chữ " Phú Quý "!

" Nhưng sao con lại muốn vậy?"

Lâm Tịch Hy chợt hỏi khiến Lăng Diễm Thư ngập ngừng, sau đó là cười nhẹ.

" Con chỉ muốn bảo vệ mẹ con mình thôi ."

--------------

- Quá khứ đầy bi đát của cặp cp phụ / Uống hớp trà /

( Vì 20-11 nên mình đăng tặng nhá :v cuối tuần khỏi đăng =)) )