Chương 6: Gặp được một người kỳ lạ







" Hai đứa ra ngoài đồng bắt cua đi, hôm nay nhà chúng ta sẽ ăn canh cua"

Lâm Tịch Hy vốn dĩ cũng không muốn sai hai đứa con gái mình đi đâu, nhưng do đợt trước con gái bảo bối nấu canh quá ngon a...hại bà có chút nhớ nhung...

" Con đi ngay "

-----------

Có lẽ do lần trước đã đi qua,hai chị em quen cửa quen nẻo mà nhanh chóng đến đồng.

Lúc này Tấm đã cặm cụi bắt cua, còn Lăng Diễm Thư thì vẫn ngồi yên một chỗ trong bóng râm,không phải cô không biết bắt, nhưng dù có cố đến đâu thì cô cũng không nghĩ sẽ thắng một người từ nhỏ đã cặm cụi làm việc như Tấm a....vậy nên tranh đua chi cho nhục?

Lăng Diễm Thư đoán cũng không sai, chưa đầy nửa tiếng thì Tấm đã được hơn nửa giỏ khiến cô thán phục. Lăng Diễm Thư nằm trên bờ, lờ mờ nhìn những đám mây rồi thϊếp đi lúc nào không hay.

"Này, xong việc rồi,em không về sao?" Tấm thấy đứa em kì lạ này lại dở chứng lười, nàng bắt đắc dĩ cười nhéo cái mũi xinh xắn kia.

Nghe có người gọi mình, trong lơ mơ Lăng Diễm Thư khó chịu đẩy cái tay hư hỏng đang nghịch tóc mình ra, cô uể oải đáp.

" Chị về trước đi, tí nữa em sẽ về~ "

" Nhưng...." Tấm nhíu mày, tỏ vẻ rất không vui.

" Không sao, Em chỉ ngủ chút thôi, nếu chị về đưa cua cho mẹ mà vẫn không thấy em về thì có thể quay lại đây a~" Lăng Diễm Thư lười biếng nói.

" ..đươc rồi, em thật là lười " Tấm có chút sủng nịnh cười.

" Vậy em không tiễn~"Lăng Diễm Thư nói xong quay ra ngủ tiếp mà không để ý tới ánh mắt loé sáng của Tấm.

" Tôi sẽ nhanh trở lại tìm em."

" Ân, ân "

Một hồi sau không thấy tiếng động, cô biết là Tấm đã đi.

Nắng chiếu vào xen kẽ lé cây, gió nhẹ nhàng thổi qua dễ đưa con người chìm vào giấc ngủ, lâu rồi Lăng Diễm Thư mới có một giấc bình yên thế này.Lúc nào cũng vậy, cô luôn mơ thấy người ấy cùng tiếng cười kia, rồi tiếng nước chảy, cuối cùng là tiếng hét của chính mình, như một cơn ác mộng lặp đi lặp lại, cô không thể chấm dứt nó.

" Cô nương, ngủ ngoài đường không tốt đâu."

Lại có tiếng nói, có người lay vai khiến Lăng Diễm Thư khó chịu.

" Một lát nữa em sẽ về mà, chị Tấm!"

Lăng Diễm Thư vô thức nói, rồi lại co lại chìm trong giấc mộng đẹp, nhưng tiếng nói kia vẫn vang vảng trong tai, khiến cô rất khó chịu.

" Im đi! Chết tiệt!"

Lăng Diễm Thư vung tay ngồi dậy, cảm giác như mình vừa quật trúng ai đó, quay qua quay lại ,cô liền thấy một thiếu niên đang ôm mặt nằm dưới đất.

"Anh là ai? Mà anh đang làm gì vậy?"

Lăng Diễm Thư thắc mắc hỏi, cô cau mày nhìn người trước mặt, nha... cũng đẹp đấy chứ, da rắm nắng không quá đen nhưng trông qua rất khỏe khoắn, mày kiếm mắt sắc, có vẻ là con nhà quý tộc hoặc phú ông nào đó.

Thiếu niên ngồi bật dậy, khó khăn xoa cái mũi đỏ ửng của mình vì bị bàn tay kia đập trúng.

Điên tiết gằn lên.

" Con gái con đứa giữa đường lăn ra ngủ! Tôi có ý tốt gọi dậy mà bị đập thế này hả?!"

Thiếu niên hét lên, ánh mắt như muốn bắn ra tia lửa. Nhưng mặt Lăng Diễm Thư vẫn trưng vẻ không quan tâm, cô cũng bĩu môi bất mãn.

" Hóa ra tiếng nói phiền phức là của ngươi, phá hoại cả giấc mộng của ta!"

" Cái gì! Phiền phức, ý tốt của tôi bị cho là vậy đấy hả?"

Thiếu niên lại cau mày cãi lại. Lăng Diễm Thư cũng không chịu thua, kiên quyết gân cổ cãi,từng lời nói của tên trước mặt, lời nào cũng là mang tính trọng nam khinh nữ đã khiến cô bực tức rồi, vậy mà lại còn phá hoại cả mộng đẹp của cô khiến cô càng điên hơn. Còn thiếu niên cũng không thua, vì đây là lần đầu hắn thấy có người phụ nữ nào dám gân cổ cãi lại nam nhân như thế, lại trước mặt hắn nữa.

" Phiền phức! Tự nhiên gặp thứ gì không!"

Lăng Diễm Thư đứng dậy phủi đồ, hất mặt cầm theo giỏ cua rỗng đi mất. Để mặc thiếu niên vẫn đang tức đến đỏ mặt nhìn cô. Đến khi Lăng Diễm Thư đi khuất, thiếu niên vẫn còn tức giận đến nghẹn hét lớn.

" Cô hãy nhớ lấy! Đừng để sau này tôi gặp lại!"

--------------

Các cậu biết thiếu niên này là ai không ?

A- Hoàng Tử

B- Vương Gia

C- Công tử nào đó

D- Người qua đường