Chương 20: Thất Hoàng Tử

...

...

Tấm cười tươi nói, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười.

Bù lại, Thái Tử lại cười vang lên, hắn vỗ tay nhìn nàng.

" Không tồi, thật thông minh, như vậy mới là người ta để ý, nhưng... ngươi không sợ sao?"Thái Tử hỏi lại, ý trêu chọc hiện rõ trên mặt.

Tấm nỉm cười, âm thầm che giấu thù hận.

Thật là.... lúc trước vẻ mặt quân tử kia chỉ là giả dạng thôi, chỉ cần nàng 'vô tình' sơ ý mà lộ ra ' bản tính thật ' khi, thì hắn liền xuất hiện...đúng là lòng dạ hiểm độc nam nhân a.

" Sao cũng được, dù sao ta cảm thấy chết cũng không tệ lắm-"

-Đặc biệt là, ta không muốn chết trước những kẻ đã từng phản bội ta ...

Tấm thầm nghĩ, sau đó nàng ngừng lại,nụ cười nhợt nhạt bất chợt tắt hẳn.

Thái Tử thấy vậy cũng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn mặt lạnh âm thầm quan sát.

Hai người đối diện nhau, một hồi lâu.

" Này, nói cho ta biết, ngươi...có từng thích ta chưa ?"Tấm cười nhẹ, gằn từng chữ hỏi.

Thái Tử cũng khựng lại, mặt biến đổi khi nghe,nhưng nét ẩn hiện ấy chỉ hiện lên rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó vẫn là nụ cười thản nhiên.

Tấm liếc mắt liền nhận ra sự biến đổi đó, nhưng vờ như không biết, ánh mắt sâu thẳm nhìn đối diện nam nhân.

" Không dám nói sao?"Tấm lại hỏi.

Không đợi Thái Tử lên tiếng, nàng liền cười khổ, cùng tràn đầy châm chọc như tâm trí nàng lúc này.

Tại sao nàng lại hỏi như vậy? Cho dù tâm đã chết lặng....nhưng tại sao nàng lại muốn nghe chính miệng hắn nói? Nàng không biết bản thân mình đang nghĩ gì nữa.

Nàng, đã biết rõ ràng đáp án rồi không phải sao?

Thái Tử lúc này vẫn là im lặng, những hình ảnh tưởng chừng như đã chìm trong quên lãng lại hiện về.

Cô gái một thân Bạch Y đã nhiễm màu máu đỏ, hiền dịu nhìn hắn, ánh mắt đau thương đến cuối cùng. Lúc đó trời đang mưa, những giọt nước như muốn rửa sạch thứ mùi hôi tanh trên thân ảnh kia. Trên tay hắn là thanh gươm vẫn đang nhiễm đỏ, run lên từng đợt rồi rơi mạnh xuống đất. Xen kẽ tiếng mưa là tiếng thét, là của Tứ đệ.

Nước mưa, tiếng thét, máu, thân ảnh đó... và cả hắn! Người đã khiến hắn gϊếŧ người hắn yêu thương nhất, Thất hoàng tử!

Bỗng, tay hắn siết chặt lại, ánh mắt đầy bi thương nhìn người trước mặt, nói.

" Ta, chưa từng thích ngươi, hiện giờ và mãi mãi sẽ đều như vậy"

" Ân, cảm tạ, ta chỉ là muốn làm rõ một số việc thôi " Tấm có cảm giác, trái tim chưa bao giờ như hôm nay nhẹ nhàng, có lẽ...nàng đã hoàn toàn buông xuống.

Thái Tử im lặng nhìn, hiện giờ hắn cảm giác trong không khí có chút quái dị, mà trung tâm lại là thiếu nữ trước mắt, không giống vài giây trước, hiện giờ khí chất chả nàng đã hoàn toàn thay đổi, tựa như một con sói sắc bén vậy!

Trong lúc không khí dần dần cô đọng dày đặc áp lực thì Tấm nói.

" Không còn sớm nữa, ta nên trở về, chúc ngủ ngon, thái tử "Cuối cùng, nàng nỉm cười rồi cáo lui.

"...Ngươi cũng vậy, mong rằng sau này chúng ta, nước sông không phạm nước giếng " Thái Tử cảnh giác nói.

Nhưng trả lời hắn lại là bóng dáng ngày càng xa kia.

...

Nước giếng không phạm nước sông? Sẽ có một ngày, ta sẽ cho ngươi thân bại danh liệt.

Tấm nhếch môi nghĩ.

---Trong khi đó, chỗ Lăng Diễm Thư

" Nữ chủ đáng ghét, thấy sắc quên muội muội, hừ!"

Diễm Thư khẽ cau mày, vừa lầm bầm vừa đấm nhẹ vào hai chân đang tê liệt của mình.

Chỉ là tưởng đi dạo một lát tắng thêm tình cảm thắm thiết với nữ chủ , nhưng không ngờ đám pháo hôi đó lại đến phá đám! Đã vậy còn bị đuổi nữa chứ! Tức chết ta mà!!!

Mãi khi được về phòng, chân Diễm Thư đã gần như cứng lên vì nhức mỏi, cô ngước lên bàn, thở dài với đống sơn hào hải vị trước mặt.

Không biết lí do tại sao, nhưng lúc nãy chị Tấm lại đáng sợ đột xuất như vậy, chả lẽ chỉ vì hồi chiều đã đám ngu xuẩn kia sỉ nhục mẹ nàng chăng? Vì vậy mới chịu không nổi mà động thủ?

Mùi hương của đồ ăn cứ quanh quẩn trong phòng, nhưng Diễm Thư lại không hề đói, thay vào đó là cảm giác mệt và buồn ngủ.

Cũng phải, đã lâu lắm rồi thân thể cô mới hoạt động nhiều như vậy, dường như không kịp thích ứng.

Diễm Thư nằm xuống giường, hai mắt giờ đây đã híp lại vì mệt mỏi,ngủ một lúc thôi, rồi dậy ăn cũng chưa muộn.Nghĩ như vậy, cô nhanh chóng chìm dần vào giấc ngủ.

Cứ như vậy, cho đến nửa đêm vì đói quá Diễm Thư mới đành bật dậy, đồ ăn lúc này đã nguội, không còn mùi hương và vẻ bắt mắt ngon miệng như trước,nhưng cô vẫn lết chân xuống giường, vui vẻ nhìn mọi thứ trước mắt.

Uống thử một hớp canh nguội, Diễm Thư khẽ mỉm cười.

Không phải vì canh quá ngon, hay là vì cô đã quá đói mà vui vẻ khi có đồ ăn trong miệng, đơn giản chỉ là cảm giác được có người hầu hạ luôn khiến con người ta hạnh phúc.( TG: ta cảm thấy nhưng người lười liếng như ngươi mới cảm thấy như vậy)

Nhưng Diễm Thư vừa ngồi xuống đã cảm thấy dưới chân mềm mềm, thoáng nhìn xuống là một con chuột đã đang hấp hối, hai mắt đỏ lên đáng sợ.

Cô sợ hãi, nhưng vẫn bật đèn để nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.

Con chuột đó không hẳn là chết, nhưng vẫn đang hấp hối nguy kịch!Lúc này Diễm Thư mới để ý đồ ăn quanh bàn đã vương vãi.

" Không.... không thể nào!"Diễm Thư ôm bụng, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài vườn cây.

Dốc hết sức mình nôn hết húp canh vừa rồi, lo lắng hiện rõ trên nét mặt.

Mãi một lúc sau, cô mới khó khăn bước vào phòng.

Mặt cô lúc này trắng bệch, mệt mỏi nhìn con chuột đã tắt thở dưới nền đất lạnh.

Một hồi sau, Diễm Thư mới im lặng nhìn đống đồ ăn trên bàn, tay run lên, cố tìm một lời giải thích cho sự việc.

Chắc chắn trong lúc cô ngủ đã có người hành bỏ độc, chắc chắn không phải do chị Tấm! Chắc chắn là người của nữ nhân buổi chiều, chắc chắn là vậy!

Sau một hồi định thần, Diễm Thư mới bình tĩnh nhận định mọi chuyện.

Rốt cuộc, cô đổ lỗi cho người tên Ân Tố Tố ban chiều chứ không phải do chị Tấm, nhưng dù cho là vậy, Diễm Thư vẫn có chút gì nghi ngờ trong lòng.

Cuối cùng, cô đem hết thức ăn trên bàn đổ ra ngoài, ánh mắt dao động nhìn về căn phòng của Tấm.

Chợt cây cối xung quanh rung lên, vài tiếng lạ phát ra khiến Diễm Thư ngờ vực.

" Ai? Ra đây đi!''Lăng Diễm Thư hét lên, tay siết chặt kiềm chế nỗi sợ trong lòng mình.

Từ trên cây cao, nam nhân mặc cẩm bào đen nhảy xuống, ánh mắt mang ý cười nhìn cô.

Vẻ mặt của hắn nửa ẩn nửa hiện dưới ánh trăng khiến cô khó xác định, nhưng nhìn cách ăn mặc chắc chắn không phải tầm thường.

" Không ngờ kế hoạch của cô ta lại không thành công....Mà cũng phải, con người ngu ngốc!"Nam nhân nói, tiến gần đến Diễm Thư, ý cười ngày càng sâu.

Mặt cô giờ đã biến sắc, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh im lặng nhìn người trước mặt.

Theo cô nhìn thấy thì người này còn khá trẻ, tuổi chỉ ngang tầm hai người kia.

Trong cung, nam nhân nếu được đi thoải mái như vậy chỉ có thái giám, quan lại hoặc người trong vương quyền. Cách ăn mặc thì không thể nào là thái giám, quan lại cũng không thể nào lang thang được trong hoàng cung ban đêm.

Còn người trong vương quyền mà ngang tuổi với hai tên chết tiệt kia.... chỉ có Thất hoàng tử!

" Cô có vẻ đoán ra ta là ai rồi. Đúng là rất thông minh!"Nam nhân lên tiếng, vui vẻ khi nhận ra nét mặt Diễm Thư biến đổi.

Hắn từ từ tiến gần, để ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt của mình.

Mày kiếm sắc lên cùng ánh mắt hoa đào tràn ngập ý cười, luôn khiến con người ta phải dè chừng.

---

P/s : Sắp thi rồi, sợ vl 😱