Chương 19: Ân Tố Tố

...

...

"Này !! Em đang nghĩ gì vậy ?"

Nhu hòa giọng nữ vang lên khiến Lăng Diễm Thư giật mình , ngẩn người ra nhìn người trước mặt.

Đúng rồi , cô và Tấm đang dạo quanh khuân viên !

Vì dạo gần đây cô thấy tâm trạng của chị ấy rất tốt , chậc.....dù sao tình cảm của chị ấy với tên Thái tử kia ngày càng tốt mà !không vui sao được! Tốt đến bất ngờ, khiến Lăng Diễm Thư cũng có chút ghen tỵ.

Có nhiều lần chính cô cũng phải tự hỏi , tên Thái Tử kia yêu chị Tấm thật lòng sao? Một người địa vị tôn quý lại chấp nhận một thân phận 'bình dân' như chị Tấm sao?Quan trọng là...Hắn không xứng với chị ấy a! Chỉ có cô mới xứng thôi, hứ!

" Em không sao"

Lăng Diễm Thư cười cười, rồi im lặng quay đi chỗ khác.

Tấm nhìn vậy có chút sủng nịnh, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại biểu tình của mình, làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đi tiếp tục mặt lạnh xem phong cảnh.

" Thanh tỷ !! Qua đây, qua đây xem nè ~.

Lăng Diễm Thư hết ngắm hoa chỗ này rồi lại chạy sang chỗ khác, nụ cười của cô luôn hiện hữu trên khuôn mặt đối với Tấm nói.

" Chạy chậm chút, coi chừng ngả" Tấm có chút bất đắc dĩ đuổi theo, khoảng khắc ấm áp này làm tâm tình của Tấm tốt lên không thôi, nàng ước gì thời gian này kéo dài mãi.

Nhưng có lẽ trời luôn luôn thích tuyệt đường người......

Nháy mắt, bên kia khuôn viên bắt đầu ồn ào, sau đó một đám người bỗng nhiên xuất hiện.

Thoáng nhìn qua có thể nhận ra trong đám nữ nhân đó, không phải là thiên kim tiểu thư thì cũng là con nhà quyền quý. Ai cũng mang một vẻ duyên dáng, quý phái với khí chất vương giả.

Tấm ngẩn người ra nhìn đám người trước mặt, ánh mắt có chút âm u, nàng khẽ lùi lại, nắm tay người bên cạnh chuẩn bị bỏ đi.

Nhưng Tấm còn chưa kịp nhấc chân thì một trong số nữ nhân kia đã gọi cả hai chị em nàng lại. Tấm biến trở về bộ dáng sợ hãi bước đến, Diễm Thư cũng im lặng đi theo .

"Ai da~ chẳng phải đây là hai kĩ nữ của Thái Tử ca ca sao?"

Tiểu thư trước mặt bắt đầu chế giễu nói, ánh mắt đã hằn lên sát khí khiến cho Diễm Thư cũng phải rùng mình, theo bản năng núp sau lưng Tấm.

Thấy Diễm Thư run rẩy, tưởng là cô sợ, bọn tiểu thư kia càng nói càng hăng, hưởng ứng theo câu nói đó là những tiếng cười, những câu nói nhục mạ hại chị em cô.

Tấm lãnh đạm nhìn, bởi nàng biết, khóc chỉ làm bọn người đó hả hê.

"Ai da nhìn kìa, còn trơ mặt ra không biết xấu hổ sao?! Tiện nữ như ngươi thật kinh tởm!" Tiểu thư kia tiến đến gần, nhăn mặt nói, ánh mắt giờ đây nhăn lại, liên tục phẩy quạt để nhạo báng.

Thấy hai người vẫn không nói gì,cho là sợ, vị tiểu thư kia càng nói càng hăng.

"Sao!! Không dám nói gì sao? Ta đây, Ân Tố Tố, thân con gái của Lễ Bộ Thượng Thư, cháu gái Quý Phi! Nói sao thì nói, Vũ ca ca là của ta! Đám dân đen các ngươi dựa vào cái gù mà đòi tranh huynh ấy với ta .?"

Vẫn tiếp tục là giọng khinh thường, Tố tố tiểu thư chỉ thẳng tay vào mặt Diễm Thư và Tấm mà nói .

Đám người phía sau liên tục chỉ trỏ, rồi lại hùa theo cười lên, Tấm vẫn im lặng, ánh mắt hướng về phía trước, coi tất cả là không khí.

Ân Tố Tố thấy mình hoàn toàn bị lơ thì càng tức giận, tiến lại gần hơn, hét lớn :

" Ngươi câm sao! Tiện kĩ, không nghe những gì ta nói sao? Không biết mẹ ngươi giáo dục con cái ra sao? À mà loại người như các ngươi, thì chắc mẹ ngươi cũng là loại hồ ly tinh không biết xấu hổ thôi!"

Ân Tố Tố vừa nói, tay giang mạnh như muốn tát Tấm, chợt cánh tay bị bắt lại, Tấm lúc này mới cười nhẹ.

" Nên nhớ đây là việc riêng của Thái Tử và tôi, các người không có quyền gì mà bắt tôi phải làm theo, cho nên, hắn muốn đi đâu là chuyện của hắn, tôi muốn làm gì là việc của tôi, hiểu chưa?. Với lại ......mấy người nói gì tôi cũng có thể nhịn, nhưng nếu xúc phạm đến mẹ tôi, thì dù có chết ra sao thì mấy người cũng phải ân hận đấy ~"

Tấm cười khẽ, ánh mắt sắc bén lên khiến Ân Tố Tố cũng phải run lên vì sơ hãi.

Nhưng nàng ta vẫn cười nhạo, lên giọng thách thức.

"Sao! Ngươi dám làm gì ta thì cả hộ nhà ngươi --"Ân Tố Tố chưa nói hết thì cây trâm trên đầu Tấm đã yên vị trên má nàng ta.

Tấm một tay giữ chặt Ân Tố Tố, một tay vờn nhẹ cây trâm trên má của Ân Tố Tố trước mặt. Ánh mắt lạnh dần, nụ cười nửa miệng dần hiện trên khuôn mặt nàng

" Tiểu thư, nếu cô còn nói nữa thì đừng trách tôi. Yên tâm, cùng lắm chỉ là chết mà thôi, nhưng .....nếu có vài vết sẹo trên mặt cô thì chắc chắn, Thái Tử ca ca của cô sẽ thích lắm phải không? Cô yên tâm, sẽ rất nhanh thôi."

Tấm ôn nhu nói, vờn cây trâm quanh má Ân Tố Tố khiến nàng ta run lên, mắt đã ước đẫm.

Ân Tố Tố nhanh chóng vùng vẫy thoát khỏi tay của Tấm mà lùi nhanh lại phía sau.

" Điên....ả điên! Cứ chờ đi cô sẽ chẳng khác gì những con ả kia đâu!" Ân Tố Tố run lên mà hét, rồi chạy nhanh đi.

Đám phiền nhiễu phía sau thấy vậy cũng để lại ánh mắt bực tức cho Tấm rồi chạy theo.

Chỉ sau một lát, khuôn viên lại yên tĩnh như ban đầu. Lúc này, Cám mới ngó đầu ra , ngạc nhiên hỏi.

" Chị .....sao lại gây sự với họ? Nhỡ chị có chuyện gì thì sao? Rồi rồi....... @&%@&$%@

Im lặng nghe Lăng Diễm Thư lải nhải xong, Tấm làm như không có việc gì hỏi : " Được rồi em mau về đi, sau này có thời gian tôi sẽ đến thăm".

Nghe vậy, Diễm Thư cũng không bướng bỉnh cãi lại mà ngoan ngoãn nghe theo.

" Ân, chị hứa rồi nhé, phải giữ lời đó" Diễm Thư có chút thất vọng nói.

" Ân" Tấm nhẹ nhàng gật đầu, coi như chấp nhận đáp.

" Vậy em đi đây"

" Đi cẩn thận "

" Đã rõ "

.....

Đợi nhìn không thấy bóng dáng Lăng Diễm Thư, Tấm cũng không quay đầu lại, nói.

" Ra đi! Thái Tử điện hạ cao cao tại thượng còn định chốn đến bao giờ nửa?" Nghe vậy, từ đằng sau nàng bỗng xào xạc tiếng lá. Rồi nhanh chóng, thân ảnh của Thái Tử xuất hiện, ánh mắt có chút ý cười nhìn nàng.

" Phát hiện từ khi nào?" Thái Tử vu vơ cười hỏi, không một lời thanh minh mà vô nhanh chóng và trọng tâm vấn đề.

Tấm cũng cười lại, nàng quay đầu nhìn thẳng vào người phía sau .

" Từ khi bắt đầu!"

....................................

- Ta đã trở lại rồi đây!!! Xin lỗi mọi người nhiều nhé 😓... Do dạo này gần hết năm học nên khá là bận ...... Ta hứa sẽ ra chap thường xuyên hơn nheeeeee 😉