Chương 18: Tim Đập

Tấm im lặng nắm tay Diễm Thư đi đến cách đó không xa chuồng ngựa. Thấy Tấm dừng bước, Diễm Thư cẩn thận hỏi :" Th-Thanh tỷ...?"

Nghe vậy, Tấm cúi đầu xuống nhìn thiếu nữ trước mắt, nàng dùng giọng nói nhu hòa nhất có thể nói :" A Thư, nếu sau này em không biết hay không hiểu cái gì, thì có thể tới tìm tôi, dù sao chúng ta cũng là...người một nhà" Tấm nói đến khúc cuối dừng một lúc, sau đó nỉm cười.

"...Ân" Lăng Diễm Thư cuối đầu đáp.

" Được rồi, em mau chọn con ngựa thích hợp đi?" Song, Tấm cũng không nói gì thêm mà nhanh chóng đổi đề tài.

Nghe vậy, Lăng Diễm Thư cả người đều không tốt, cô dù sao cũng là con gái, nên cũng e dè sợ có con nào nổi khùng lên cắn mình thì sao a?

Khỏi phải nói, hiện giờ Tấm cũng một vẻ ngạc nhiên với thái độ của Diễm Thư, giờ đây Diễm Thư một tay ôm chặt tay nàng, một tay cứ lâu lâu lại lấp ló muốn vồ lấy con ngựa trước mặt. (Tg : Thật không tiền đồ ╮(╯_╰)╭ )

" Đừng nói với tôi là em...đang sợ đấy?" Tấm có dở khóc dở cười hỏi.

Lăng Diễm Thư nghe vậy cũng giật mình nhưng không dám cãi vì sợ đắc tội nữ chủ, nên cô đành nghẹn khuất cắn cắn môi nhỏ.

Nếu lúc này Lý Thiên Bạch ở đây, thì chắc chắn sẽ bị bộ dáng 'tiểu tức phụ' của Diễm Thư làm cho kinh ngạc, hiện giờ mặt cô giờ đã đỏ ửng, hai mắt rõ ràng đang sợ mà cắn môi, rất tiếc, hắn không có diễm phúc đó.

Nhìn trước mặt tình cảnh này, vẻ mặt hàng năm lạnh nhạt của Tấm đã xuất hiện vết nứt, khiến tim nàng như lệch một nhịp.

Mất một hồi, Tấm mới nhận thức lại được mọi thứ xung quanh, nàng xấu hổ nói.

" Khụ...để tôi chọn cho "Rồi nhanh chóng thả tay Lăng Diễm Thư ra, động tác bất chợt khiến cô hơi lạng choạng.

Trong lúc cô chưa kịp ổn định thân thể thì đã thấy Tấm bước nhanh lại đây, cùng với một con bạch mã.

Nhìn mặt con ngựa này có vẻ hiền lành cũng khiến cô có vài phần yên tâm.

" Lên đi "

Nhu hòa âm thanh lại vọng ra, Tấm lúc này đã ngồi trên lưng ngựa, giơ tay gọi nàng, nhìn thập phần khí thế.

Lăng Diễm Thư khó xử nhìn lại người trước mặt, nhưng chỉ một giây sau, Tấm đã ôm chặt eo cô rồi lôi lên ngựa, khiến cô sợ hãi không thôi.

Mở mắt ra, Lăng Diễm Thư đã ngồi trên yên ngựa, cảm giác được sau lưng ấm ấp từ đằng sau khiến cô giật mình. Hai tay Tấm vòng qua eo cô để cầm chặt giây cương, còn cô vẫn chỉ run lên thân thể bám chặt tay nàng.

" Ch-cho em xuống...em không học nữa..."

Lăng Diễm Thư hét lên vì độ chông chêng của lưng ngựa, nhưng đa số cũng vì ngượng ngùng.

Nhưng Tấm cố tình không nghe câu nào lọt tai, nàng nhanh chóng thúc ngựa. Con ngựa chạy rất nhanh, phi nước đại trên thảo nguyên.

Lăng Diễm Thư ngồi trên lúc đầu sợ đến ôm chặt tay Tấm, mắt nhắm chặt lại. Nhưng dần dần lấy lại cân bằng, lúc này nàng mới từ từ thả lỏng mình nhìn xung quanh.

Giờ mọi thứ trước mắt cô thật rộng lớn, gió cứ lùa vào mái tóc mang theo hương cỏ.

" Thế nào?"

Tấm vừa cười vừa nói, hai tay vẫn giữ chặt yên điều khiển, Diễm Thư gật gật đầu , vui vẻ nhìn xung quanh.

"....Sao tự dưng chị lại cưỡi ngựa đến đây vậy?"

Lăng Diễm Thư lúc này mới lên tiếng hỏi, lại có phần hơi ấp úng.... vì ngượng?

" Em không thích sao?"

Tấm không đáp mà cười hỏi ngược lại một cách đơn giản, mắt vẫn tập trung điều khuyển dây cương.

Mặt Diễm Thư lúc này đỏ ửng, nhịp tim đập liên hồi, rồi đột nhiên cô cười tươi, ánh mắt sáng lên như chứa cả hạnh phúc trong đó.

Diễm Thư không ngờ một người luôn luôn lạnh lùng và bất cần đời như chị Tấm, không...nói đúng hơn là nữ chủ đại nhân lại có thể lãng mạn như vậy! Thật con mẹ nó quá làm người kích động! Thật lạ..... đúng vậy, thật lạ a...

Cả hai cưỡi ngựa được một lúc thì ngừng lại, lúc này Lăng Diễm Thư lại muốn quay về.

Nghĩ vậy, cô lôi Tấm đi, muốn nàng bế cô về lại chỗ cũ, ngắm lại khung cảnh hùng vĩ đó. Diễm Thư không biết lí do tại sao, nhưng cô thấy rõ sự ngạc nhiên trong ánh mắt Tấm.

Sau đó, sự ngạc nhiên ấy lại thay thế cho niềm vui, ánh mắt chị ấy thật sự đang cười.

" Em thích nơi này không ?"Tấm hỏi, nàng lặng lẽ tận hưởng khung cảnh hùng vĩ trước mắt.

Gió nhẹ luồn qua mái tóc Tấm khiến tâm trí nàng cũng dễ chịu hơn, Diễm Thư dựa vào nàng không nói gì, chỉ cười gật đầu, tiếp tục dán mắt vào chân trời kia. Cứ như vậy, Diễm Thư ngủ thϊếp đi.

Lúc Diễm Thư tỉnh lại, cô đã thấy mình nằm trong phòng.

" Là mơ sao?"Diễm Thư ôm đầu, bất giác hỏi.

Cảm giác lúc này vẫn rất mông lung, nửa giả nửa thật, cho đến khi cô thấy có người đang chống cằm ngồi trên bàn, lúc này cô mới xác thực đó không phải giấc mơ.

Diễm Thư tiến lại gần, định lên tiếng thì chợt thấy Tấm đã nằm lăn ra bàn, tiếng thở đều đều như đã ngủ.

Diễm Thư tròn mắt nhìn, không tin nổi vào mắt mình.

" Ngủ thật rồi sao? "Diễm Thư lay nhẹ vai Tấm, có chút gượng gạo hỏi.

Nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng thở đều đều của người kia. Lúc này Diễm Thư mới im lặng nhìn người trước mặt.

Kể ra thì thấy người này cũng không quá đáng ghét, mà thậm chí còn rất thú vị.

Một nàng Tấm hiền lành, bao dung trong truyện cổ tích hoàn toàn không giống chị Tấm hiện giờ.

Khi quan sát cách sống ở nhà, trong hoàng cung của Tấm, có đôi khi Diễm Thư còn tự hỏi, vẻ ngoài hòa đồng này của nàng có phải là giả tạo hay không?

Nhưng đến hôm nay, cô đã biết, dù có là giả tạo đi nữa thì cô vẫn thích tính cách này, thích sự khí thế bá đạo của chị ấy...

Ân, còn mê luyến sự ôn nhu của chị ấy nữa...

Chợt Lăng Diễm Thư cười nhẹ, rồi lại đỏ mặt khi nhận ra những suy nghĩ của mình. Trái tim của lại đập loạn lên, cô không ngốc đến nỗi không biết chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ là, Diễm Thư chưa từng nghĩ mình sẽ thích nữ, quan trọng hơn đó lại là nữ chủ....chẳng lẽ số phận của mình đây sao?

" Rốt cuộc, chị là người thế nào vậy Tấm?" nhẹ lấy tay vờn nhẹ tóc người đối diện, thở dài than thở. Chợt thấy người nọ nhíu mày lại khiến cô giật mình, nín thở nhìn.

" Ưʍ... Đừng đi....Đừng bỏ rơi ta..."

Nhìn Tấm lúc này chảy ra rất nhiều mồ hôi như gặp ác mộng. Lăng Diễm Thư cũng có chút khựng lại, cô im lặng nhìn nàng khó khăn thở.

Ác mộng sao? Diễm Thư biết, vì cô cũng đã từng như vậy.

Không đợi Diễm Thư làm gì, Tấm đã bật dậy, khó nhọc thở từng tiếng đứt quãng nhìn cô. Chợt nàng cười một cách khó khăn, một nụ cười đầy gượng gạo.

" A...Đột nhiên ngủ quên, ngại quá."

Tấm vừa nói hết câu liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng, như là chạy trốn thứ gì đó.

Diễm Thư vẫn im lặng nhìn bóng người khuất đi, cảm giác có chút khó chịu.

" Chị mơ thấy gì vậy?Tấm."

--

P/s : Không biết còn ai nhớ ta không nhỉ?