Chương 17: Cây Trâm

...

...

...

Tối đó, Thái Tử vẫn như thường lệ đến cùng Tấm ngắm hoa.

Hai người như cặp tiên đồng ngọc nữ sánh đôi cùng nhau, Tấm e thẹn cười khẽ, lâu lâu góp chuyện cùng Thái Tử.

Đến một lúc sau, hai người liền dừng chân trên một ngự đình.

Dưới là bờ hồ, trăng rọi sáng khiến mặt nước lung linh.

" Nơi này thật đẹp a! "

Tấm xúc động khen một tiếng, hai má giờ đã ửng lên vì hơi mệt, Thái Tử dường như cũng có chút ngây ngốc trước dung nhan của Tấm, khẽ cười.

" Sau này tất cả sẽ là của nàng"

Thái Tử vừa dứt lời Tấm liền đỏ ủng cả mặt, mặt nghiêng đi không dám nhìn thẳng vào mắt của người đối diện.

Chợt Thái Tử bật dậy, tiến gần lại khiến Tấm có chút cảnh giác, nhưng nàng biết, nàng không nên biểu hiện ra ngoài.

Thái Tử đưa tay lại, cẩn thận rút cây trâm trên đầu Tấm, biểu tình ngạc nhiên.

" Nàng... sao có cây trâm này?"

Nhìn Thái Tử vội vàng hỏi, trong lòng Tấm cười lạnh, nhưng vẫn hiện ra vẻ mặt ấp úng, khó xử.

Một hồi lâu, Tấm rũ mắt xuống, khóe mi giờ đã ướt đẫm nước mắt.

" Đây là kỉ vật mà .....mẹ thϊếp để lại, mà hôm nay là ......ngày giỗ của mẹ, nên thϊếp mới lấy nó ra...dùng..."

Tấm khàn khàn giọng, lâu lâu đứt quãng do xúc động, Thái Tử nghe vậy, thương tiếc ôm chầm lấy Tấm, không nói gì hơn.

Nhưng hắn cũng không phát hiện, nụ cười thanh lãnh như ẩn như hiện của người trong lòng, Tấm nửa dựa vào người đối diện, không ngừng khóc thành tiếng.

Thái tử một tay ôm Tấm, một tay nhìn rõ cây trâm trước mặt, ánh mắt khẽ sắc bén lên.

Cây trâm này nhìn có vẻ giống cây trâm nhiều năm trước của Mẫu Hậu, nhưng ngài ấy bảo rằng trên đường đi dạo đã đánh mất. Nhưng hắn chắc chắn, cây trâm này không phải là vật bình thường như vậy, vì sao sao? Một là, khi còn bé hắn đã nhìn thấy Mẫu Hậu thất thần ngồi trên ghế, hắn chỉ nhớ mang máng lúc đó nàng đã lẩm bẩm tên của ai đó và có nhắc đến...cây trâm này...Hai là, ẩn bên trong cây trâm là một sắc lệnh do chính Mẫu Hậu ban xuống, có thể tự do điều động hàng ngàn cấm vệ quân trong kinh thành. Nhưng hắn không biết tại sao Tấm lại có cây trâm này,quả thật thần kỳ... Là do mẹ Tấm may mắn nhặt được, hay chính mẹ Tấm là người đó? Người làm Mẫu Hậu mong nhớ? Hắn không biết có đúng không, nhưng điều này nên giấu kín cho đến khi điều tra rõ nguyên nhân.

" Ta cho nàng cái này, là vật ta mang theo bên người từ nhỏ, còn ta sẽ cầm cây trâm này, thứ mẹ nàng trao cho nàng trước lúc lâm chung. Đây sẽ tín vật của hai chúng ta, được không?"Thái Tử chợt nói, gỡ ngọc bội bên mình đưa Tấm.

Tấm giật mình một hồi lâu, rồi thẹn thùng gật đầu.

Ha hả~ vật định tình? nói thật dễ nghe, chứ không phải ngươi đang mượn cớ để lấy cây trâm sao? Nực cười!

" Tín vật định tình, thật tốt quá!"

Tấm bày ra vẻ mặt hạnh phúc nói, nàng cầm lấy ngọc bội cười tươi.

Thái Tử cũng cười nhẹ, ôm chặt lấy Tấm hơn, một lúc sau, hắn nhanh chóng nói có việc rồi rời đi.

Tấm một mình ngồi trên sân đình, ánh mắt xa xăm nhìn phía bờ hồ.

" Kế hoạch sắp thành công rồi..."

Tấm nhẹ giọng nói, xung quanh vẫn không có tiếng động, nhưng nàng biết, có người vẫn đang nghe, vẫn đang theo dõi nàng.

" Tốt rồi, hãy cứ như vậy., rồi cô sẽ là hoàng hậu trong tương lai"

Tiếng nói vang vọng ra, Tấm vẫn không phản ứng, chỉ khẽ cười.

Không được đâu~ ta muốn trở thành hoàng đế, cai trị thiên hạ này hơn hoàng hậu a~

" Cô vẫn nhớ điều mình cần làm chứ?"

Tiếng nói lại vọng ra, Tấm vẫn không biểu lộ gì, vẫn là nụ cười ẩn hiện đáp.

" Ân, sớm muộn gì sẽ hoàn thành thôi!"Tấm vừa dứt lời, tiếng nói kia không còn vang lên nữa.

Tấm cũng không để ý, nàng chậm rãi đứng dậy đi về phòng, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười nhạt, làm người khác đoán không được nành đang nghĩ gì.

Tấm đi khuất dần, người đàn ông đó mới xuất hiện, khuôn mặt chìm nửa trong bóng đêm.

Bên cạnh lão là một thiếu niên, mặt nạ che khuất đi khuôn mặt của hắn.

" Ngươi biết nên làm gì rồi đấy!"Thiếu niên lên tiếng, giọng nói trầm trầm nhưng lại lạnh lẽo.

Người bên cạnh hắn không nói gì, chỉ quỳ xuống như nhận lệnh rồi biến mất.

Chỉ một giây sau, thiếu niên cũng như biến mất trong bóng đêm, chỉ còn lại bóng đêm, mây giờ đây cũng đã kín bầu trời.

__________

...

...

"Lăng Diễm Thư! Lăng Diễm Thư!"

Tiếng gọi vang vọng khiến Diễm Thư đang ngủ cũng phải khó chịu tỉnh dậy, cô khó khăn nhìn xung quanh.

Nhưng là mới ngoảng mặt ra cô liền la lớn, tên đó, tên hoàng tử chết tiệt đang đứng trước mặt cô.

" Tên kia, sao ngươi dám tự tiện vô thư phòng của khuê nữ ?!"

Lăng Diễm Thư bật dậy, khó chịu nhìn hắn nói.

Tóc cô giờ rối lên, quần áo cũng không có vẻ gì là tươm tất nên hẳn cũng ngượng ngùng, nhưng đối với người trước mặt cô thì lại rất vô tư, hắn kéo cô ra khỏi giường, nói.

" Hôm nay tôi sẽ đặc ân, dẫn cô đi cưỡi ngựa!"

" Cưỡi ngựa ?"

" Đúng vậy! Nhưng trước khi đi, cô phải đợi tôi một lát "

Thiên Bạch cười khẩy, rồi nhanh chóng lôi Diễm Thư ra khỏi giường, cô vốn lúc đầu cũng định làu bàu, nhưng khi nghe đến cưỡi ngựa thì lại ngoan ngoãn theo tên trước mặt.

Một hồi sau, khi đã sửa soạn một chút thì Diễm Thư im lặng đợi ngoài cửa chờ Tứ hoàng tử.

" Tiểu Thư? " Bỗng, có một giọng nói nhu hòa vang lên.

" Tấ-không...Thanh tỷ, sao chị lại tới đây? " Diễm Thư không biết mình sao vậy, nhưng mỗi lần gặp nàng cơ thể cô liền khẩn trương không thôi...

" Ân? Chả lẽ có việc tôi mới được phép đến nơi này sao?" Tấm nhướng mày, cười hỏi.

" Kh-không phải...chỉ là, chỉ là có chút...tò mò..thôi.." Lăng Diễm Thư đỏ mặt nói.

" Phụt - haha~ được rồi, được rồi ~ tôi chỉ chọc chọc em thôi~" Tấm nhịn không được xoa đầu Diễm Thư nói.

"....vậy, vậy chị đến đây làm gì?" Diễm Thư không tiếng động xê dịnh cái tay không an phận nào đó.

" Tất nhiên là đến rủ em đi cưỡi ngựa" Tấm vẻ mặt không sao cả đáp

" Cưỡi ngựa? Thật trùng hợp! Vừa nãy Thiên Bạch cũng rủ em đi đây ~ kia thật vừa lúc, chị đi chung với em đi" Diễm Thư cười nói.

" Ân " Đôi mắt Tấm trầm xuống, nàng nhè nhẹ đáp.

Chỉ một lát, hai người đã nhìn thấy Tứ hoàng tử cưỡi ngựa chạy lại, khi nhìn thấy người bên cạnh Lăng Diễm Thư, Lý Thiên Bạch sửng sốt chút, nhưng rất nhanh biến mất.

" Di? đây không phải là Lăng Diễm Thanh, tỷ tỷ của Diễm Thư sao? Sao cô lại ở chỗ này?" Lý Thiên Bạch trêu ghẹo hỏi.

" Liên quan gì đến anh? Mau mau đi thôi!" Diễm Thư không nhịn được trừng mắt.

"..."

" Quấy rầy rồi" Tấm nỉm cười.

...

...

...

Một lúc sau....

Ba người đã ở trong một chuồng ngựa nhỏ, tuy không phải lần đầu tiên thấy ngựa, nhưng Diễm Thư cũng vẫn rất thích thú.

" Nhanh chọn một con, rồi tôi chỉ cô cách cưỡi"Lý Thiên Bạch nói, đang muốn nắm Diễm Thư tay đến gần mấy con ngựa, nhưng lại bị Tấm cản.

" Sao chị em bọn tôi có thể làm phiền thời gian quý báu của Tứ hoàng tử được? Vẫn là để tôi dạy em ấy hảo" Tấm cười nói, sau đó không chờ Lý Thiên Bạch nói, liền nắm tay dẫn vẫn còn đang ngơ ngác Lăng Diễm Thư đi.

Lý Thiên Bạch : "...."

_________

Ngày 28/02/2019 [T5][21:49]