Chương 11: Nội dung vở kịch có chút sai lệch







Tràn đầy câu hỏi không lời giải hiện ra trong đầu Lăng Diễm Thư, ngay lúc này, vốn dĩ những người bên cạnh đang khe khẽ nói nhỏ thì đột nhiên càng ngày càng to, làm Diễm Thư khó chịu nhíu mày.

Nghe ngóng một hồi, cô mới hiểu được phần nào câu chuyện.

Nhưng mà..... có một vài điểm cô không thể nào hiểu nổi, là do lúc đầu Tấm đi dạo, không biết chuyện gì xảy ra mà đυ.ng trúng Thái Tử. Cuối cùng, như tình yêu sét đánh, Thái Tử một hai không nói liền quyết đem Tấm theo bên mình.

Nhưng là, Thái Tử là một nhân vật quan trọng, chẳng lẽ không có thị vệ đi theo hay sao lại để một thường dân như Tấm dễ dàng đυ.ng phải? Hơn nữa, con cháu Vương thất không ai đơn giản cả...

Đã vậy người này còn leo lên được đến địa vị Thái Tử trong khi đằng sau còn đến tám vị Hoàng tử thì quả không tầm thường.

Người như vậy sẽ dễ dàng trúng một cái tình yêu sét đánh ngớ ngẩn kia?

Lăng Diễm Thư tò mò, cô khẽ liếc mắt lên người đang vui vẻ cười với Tấm. Hai hàng lông mày bỗng nhíu lại, ánh mắt như sắc lên.

Diễm Thư cười khẽ, ánh mắt có chút phức tạp.

" Xem ra lễ hội này không đơn giản chỉ là để vui mừng? Thái tử, rốt cuộc ngươi muốn gì ở chị Tấm đây ?"

____

Ngồi trên cao là những trung tâm của buổi lễ hội đêm nay.

Thái Tử một thân cẩm y bạch ngọc, khí chất thanh nhã, khuôn mặt hiện rõ sự uy nghiêm, mày kiếm lâu lâu khẽ nhíu lại khiến hàng vạn thiếu nữ điêu đứng.

Bên cạnh hắn là một thân lụa trắng như tiên nữ , mày ngài mắt phượng khiến các nữ nhân ghen tỵ không nguôi.

Họ như một đôi kim đồng ngọc nữ tỏa sáng làm tất cả không khỏi thán phục. Và ngồi bên cạnh bọn họ, là một thân bạch y, phong thái lãnh đạm cũng khiến các cô gái chú ý không kém.

Tứ Hoàng Tử!

Vị hoàng tử cùng mẹ với Thái Tử rất được Hoàng Thượng yêu mến nhất. Nhưng từ đầu đến cuối Tứ Hoàng Tử chỉ nhắm mắt khiến các nàng ở dưới không khỏi luyến tiếc.

Thái Tử vui vẻ nhìn sang nữ nhân bên cạnh, miệng khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt lại phức tạp.

Người trước mặt quả là tựa như tiên nữ, không hổ danh là người có thể khuynh đảo thiên hạ. Nếu hắn nắm được nàng, sẽ dễ dàng có được giang sơn.

Nhưng xem ra, nàng ta cũng không phải loại hiền lành ngoan ngoãn.

Tấm ngoài cười nhưng trong không cười nhìn người trước mặt, giờ đây, nàng có chút khó khăn khắc chế cuồn cuộn hận ý trong lòng.

A~ ai có thể ngờ được, một người có bề ngoài anh tuấn, phong thái thu hút vạn nữ nhân thế này nhưng lại là Súc Sinh!

Cảm nhận được mình sắp khống chế không nổi mà phá hỏng kế hoạch, Tấm vội liếc sang người bên cạnh, không khỏi cảnh giác.

Tứ hoàng tử như thế nào sẽ lại đây? Rõ ràng kiếp trước không thấy hắn xuất hiện a? Kì lạ là từ khi lễ hội bắt đầu hắn vẫn chưa lần nào mở mắt ... Đang chờ thứ gì sao?

" Nàng đang thắc mắc về Tứ đệ?"

Đang mải mê suy nghĩ về kí ức kiếp trước thì chợt nghe Thái Tử hỏi khiến Tấm giật mình, nàng khẽ lắc đầu.

" Đệ ấy là đang ngủ đấy!"

Thái Tử cười nhẹ nói, nụ cười này khiến Tấm khựng lại một hồi mới cười nhẹ lại.

" Tứ hoàng tử thật khác người"

Tấm cười tủm tỉm nói, rồi lại giả vờ nhìn xuống dưới một cách vui vẻ.

Thái Tử cũng chỉ ngồi im quan sát biểu hiện của người bên cạnh, cười thầm đắc ý. Chợt hắn cảm giác có một ánh nhìn như xuyên tâm, đọc được cả suy nghĩ của hắn khiến hắn giật mình.

Liếc xuống dưới, hắn ngạc nhiên khi thấy thân ảnh đứng, ánh mắt phức tạp nhìn hắn. Hắn bất giác giật mình khi người nữ nhân đó cười khẩy khi thấy hắn nhìn lại, rồi lại nhanh chóng biến mất.

Nữ nhân đó, rốt cuộc là ai?

Trong lúc Thái Tử đang tâm trạng thắc mắc không nguôi thì có một tiếng ồ lên.

Tứ hoàng tử chợt mở mắt, ưỡn vai khiến ai cũng ngạc nhiên.

" Lễ hội bắt đầu rồi sao?"Tứ Hoàng Tử chợt nói khiến trên dưới cười lớn.

Mọi người đang nhận thấy rõ sự khác biệt của Thái Tử và Tứ Hoàng Tử.

Là hai anh em, nhưng Thái Tử lại có vẻ uy nghiêm, còn Tứ hoàng tử lại là sự tinh nghịch năng động.

"Lễ hội bắt đầu rồi, chơi đi!"

Tứ Hoàng Tử đứng dậy cười nói, sau đó là một loạt tiếng ồ lên.

Hai bên người cũng dần dần tản ra chơi lễ hội. Thoắt cái, Tứ Hoàng Tử cũng đã hòa vào đám đông để vui chơi.

Thái Tử cũng quen với cách hành xử của đệ đệ mình, nên chỉ thở dài cười khẽ.

Nhưng Tấm lại khác, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn thân ảnh kia biến mất trong đám đông.

Chả lẽ mình quá đa nghi? Mong là ngoại trừ hắn xuất hiện thì không thay đổi cái gì... Tấm nhíu mày nghĩ.

" Nàng có muốn chơi cùng bọn họ không?"

Thái Tử chợt nói khiến Tấm cười lạnh, nàng giả vờ trang thành một mặt e thẹn gật đầu. Sau đó, cả hai cũng dần dần lui xuống, hòa nhập vào không khí lễ hội.

Bên này, Lăng Diễm Thư sau khi thấy Thái Tử đã chú ý đến mình thì chỉ cười khẩy bước đi.

Dù ý định của hắn thế nào, cũng không ảnh hưởng gì đến cô.

Chỉ mất một lúc, Diễm Thư đã hoàn toàn vui vẻ hòa nhập vào không khí xung quanh.

Khi chơi đã mệt, cô mới lui ra bên bờ hồ bên cạnh, vui vẻ cầm cọc tiền lãi khi bán đống trang sức và quần áo phiền phức kia.

" Có đứa con gái nào lại có vẻ mặt ham tiền như cô không?"

Tiếng nói phát ra sau lưng khiến Diễm Thư giật mình, quay đầu lại nhìn không khỏi ngạc nhiên.

" Tứ Hoà......"

Cô định hét lên thì người bên cạnh che miệng lại, ra dấu hiệu im lặng.

Cô gật đầu khẽ thì người kia liền thả tay ra. Cả hai đứng như tượng, đến một lúc sau Tứ Hoàng Tử mới thở dài lên tiếng.

" Cô nhìn như con ngốc vậy!"

______

Nếu không có Tấm thì có lẽ Cám đã bỏ nhà theo trai rồi :)) Tội anh Tứ ghê, cứ ngỡ là nam chính ngôn tình, ai ngờ lại là nam phụ bách hợp.