Lần đầu Noãn Noãn gặp Ôn Đình Viễn là lúc cô 18 tuổi, đang học năm nhất, khoa kiến trúc của Đại học D, hôm đó là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường. Ôn Đình Viễn là cựu học sinh nên được mời đến để diễn thuyết.
Ngày đó, trên sân trường có hơn 3000 người, chật kín không còn chỗ ngồi, các bạn học bên ngoài muốn chen vào cũng không được.
8 giờ sáng, Noãn Noãn đã chạy đến trường chiếm chỗ, lúc này đang ngồi ở hàng thứ 3, bởi vì có ưu thế về chiều cao, nên cô có thể nhìn thấy anh phía sau những cái đầu nhấp nhô.
Trước khi đến giờ diễn thuyết 30 phút, Ôn Đình Viễn đứng ở hàng đầu tiên, chào hỏi các giáo sư của trường, thân hình anh nghiêng về phía trước, bắt tay với mọi người, anh là người trẻ tuổi nhất thế giới đạt được giải thưởng của Học viện Kiến trúc.
Trên mặt Ôn Đình Viễn không hề có chút kiêu căng nào, kể cả lúc ống kính của nhϊếp ảnh gia vô tình chạm vào mặt anh, anh cũng chỉ cẩn thận đẩy ra, sau đó nhắc nhở mọi người để ý dưới chân.
Lúc đó, sân trường đột nhiên rất ồn ào, dường như Noãn Noãn chỉ nghe được tiếng tim mình đập: “Thình thịch, thình thịch……”
“Oa, từ trước đến nay mình chưa từng thấy người đàn ông nào phong độ như vậy! Nhìn anh ấy giống kiến trúc sư chỗ nào chứ, rõ ràng là giống minh tinh hơn, thật sự không tin được, anh ấy chính là đàn anh của chúng ta đó, đáng tiếc là không gặp được anh ấy trước khi mình kết hôn, Noãn Noãn, cậu nói có đúng không.”
Hà Tiểu Điềm vừa ăn bánh rán vừa dùng khuỷu tay huých nhẹ Noãn Noãn, cô quay đầu lại, khinh bỉ nhìn cô ấy: “Hà Tiểu Điềm, cậu kết hôn lúc nào thế? Cái gì mà đáng tiếc không gặp được nhau trước khi kết hôn.”
“Kết hôn cái quỷ ấy!” Hà Tiểu Điềm nhếch miệng cười, “Mình chỉ ẩn dụ thôi mà, à đúng rồi, mình nghe nói anh ấy vẫn còn độc thân, nếu 5 năm sau anh ấy chưa cưới, mình cũng chưa gả, nếu mình vào được công ty của anh ấy làm việc, mình sẽ…… Còn cơ hội, ha ha, vẫn còn cơ hội!” Nói xong, cô ấy quay người lại nhìn Ôn Đình Viễn đang đi lên sân khấu, miệng cũng chảy nước miếng luôn rồi.
Noãn Noãn cũng nhìn lên đó, Ôn Đình Viễn đang đứng trên bục. Dưới ánh đèn sân khấu, anh cúi nói “alo” hai lần, phía dưới lại vang lên tiếng hét chói tai. Người này không chỉ ưa nhìn, còn có giọng nói gợi cảm, làm cho trái tim Noãn Noãn đập nhanh hơn, cô nhìn anh đứng đó, gần ngay trước mắt xa tận chân trời.
Ôn Đình Viễn diễn thuyết vừa ngắn gọn vừa phong phú, toàn bộ quá trình chỉ mất 45 phút, 15 phút tiếp theo là để hỏi đáp. Vừa nãy Hà Tiểu Điềm ăn phải đồ hỏng bị đau bụng, bèn vội vã chạy vào nhà vệ sinh, trước khi đi còn nhét vào tay Noãn Noãn một tờ giấy nhỏ, nói: “Cậu nhất định phải hỏi giúp mình! Nhớ ghi âm lại đó!”
Lời nhắn nhủ của Hà Tiểu Điềm vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc này Noãn Noãn nghe thấy MC nói “còn một câu hỏi cuối cùng”, cô nơm nớp lo sợ mà giơ tay lên, khuôn mặt đỏ bừng.
“Xin mời bạn học nữ mặc váy trắng ngồi ở hàng thứ 3.” MC bảo nhân viên công tác đưa mic cho Noãn Noãn, Ôn Đình Viễn đứng ở trên bục cũng nhìn về phía cô, lúc chạm phải ánh mắt anh, Noãn Noãn cảm thấy trái tim không còn là của mình nữa, cô như bị cái gì đánh trúng, hồn lìa khỏi xác.
“Chào em.” Thấy Noãn Noãn chần chừ không nói, Ôn Đình Viễn lịch sự lên tiếng chào trước.
“Ừm, vấn đề mà em muốn hỏi, vấn đề mà em muốn hỏi là……” Bàn tay cầm mic của Noãn Noãn run run, cô luống cuống mở tờ giấy mà Hà Tiểu Điềm đưa cho, đọc từng chữ: “Xin hỏi đàn anh có thể…… chờ em…… năm năm không??”
Cả sân trường bỗng an tĩnh lại, sau khi Noãn Noãn máy móc đọc xong câu này thì mới hiểu ra ý nghĩa, vẻ mặt cô như thể vừa bị sét đánh.
Đang lúc Noãn Noãn xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, Ôn Đình Viễn đứng trên sân khấu bỗng nở nụ cười, nói “được”.