Chương 5: Nào Có Người Vừa Đến Thanh Lâu Liền Muốn Tìm Một Cô Nương Sạch Sẽ

Bên trong tiền viện hoa lâu hỗn loạn tưng bừng, bảy tám tên nam tử mặc áo đen đứng thành một vòng tròn, trong vòng tròn có hai nam tử đang đứng, một tên cũng mặc áo đen nam tử chính ngoan lệ mà nhìn chằm chằm khắp nơi xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì, trên tay hắn đang đỡ lấy một nam tử thân hình cao lớn thẳng tắp , nhưng nam tử kia lại có chút dựa vào người hắn, mặt che hắc sa, chỉ gặp hắn mày kiếm nhíu chặt, tựa hồ đang ẩn nhẫn thứ gì đó.

Chung quanh có không phục khách nhân muốn tiến lên đều bị bức lui bởi ngân kiếm sắc bén trên tay của những tên nam tử áo đen.

Lệ ma ma thực sự bó tay toàn tập!

"Ai nha mấy vị gia! Đây là làm sao vậy?" Lệ ma ma muốn tiến lên, một tên áo đen rút ngân kiếm ra khỏi vỏ, ngăn lại đường đi của nàng.

" Ai nha ai nha! Vị gia này đừng tức giận! Nô gia chính là Xuân Phong lâu này quản sự." Lệ ma ma giải thích rõ thân phận, lúc này người áo đen mới thu hồi ngân kiếm lại.

Lệ ma ma lại hướng về phía trước đi, đi đến trước mặt hai nam tử. Chỉ gặp được đỡ nam tử kia có chút khác biệt, không mặc thống nhất áo đen chế phục như những nam tử khác, mặc dù chỉ mặc ám sắc bào áo, thoáng qua cảm thấy khá bình thường, nhưng sợi tổng hợp lại là thời điểm hiện tại vải vóc tinh quý nhất , trong áo trên ương, ám sắc có ích ngân tuyến thêu lên mơ hồ đoàn rồng mật văn hình vẽ, nếu là tùy ý thoáng nhìn tất nhiên là nhìn không ra đến, nhưng đèn đuốc phía dưới, như nghiêm túc nhìn kỹ liền có thể trông thấy kia Ngân Long con mắt chính chiếu sáng rạng rỡ lóe lên quang mang, tựa hồ chính ám kì trứ cái này y phục chủ nhân kia vô thượng thân phận cao quý.

Lệ ma ma tự nhiên nhìn thấy bên trong huyền diệu. Ông trời của ta a! Đoàn rồng mật văn! Cái này chỉ sợ là kinh đô đến hoàng thất dòng họ công tử đi! Có lẽ là đương kim thiên tử dưới gối vị kia hoàng tử cũng chưa biết chừng a! Lệ mụ mụ âm thầm lau mồ hôi, nàng cái này nho nhỏ Xuân Phong lâu lại nghênh đón dạng này quý khách!

" Ngươi chính là quản sự ở đây?" Mở miệng là vị đang vịn người nam tử.

" Chính là nô gia! Nô gia Phương Lệ Nguyệt, tất cả mọi người ở đây đều gọi nô gia một tiếng Lệ ma ma ......" Lệ ma ma lời còn chưa nói hết liền bị nam tử kia ngắt lời.

"Bớt nói nhiều lời! Chúng ta chủ tử gia muốn các ngươi nơi này sạch sẽ nhất trong sạch cô nương đến hầu hạ!" Nam tử kia lạnh giọng lên tiếng.

"A...... Cái này......" Lệ ma ma xấu hổ, nào có người vừa đến thanh lâu liền muốn tìm một cô nương trong sạch sạch sẽ !

Nhìn vị gia được đỡ lấy kia, dù cho có bị hắc sa che khuất nửa gương mặt vẫn như cũ nhìn ra được là một nam tử phong thần tuấn dật, chỉ là hắn giờ phút này hai mắt nhắm chặt, cái trán toát ra toàn là mồ hôi rịn, trên mặt còn lộ ra ửng hồng không bình thường. Lệ ma ma nhìn liền biết hắn đã trúng phải những thứ dược vật khiến người mê tình, chỉ là không biết là ai dám hạ dược vị gia này.



" Làm sao? chỗ này của ngươi không có?" Nam tử kia nhíu mày , trong giọng nói có chút không kiên nhẫn, chủ tử gia của hắn thân trúng dược vật đã lâu, toàn chịu đựng bằng lấy sức chịu đựng hơn người để nhịn đến tận bây giờ, nếu không có giải dược, sợ là sẽ đả thương đến chủ tử thân thể.

" Cũng không phải là không có, chỉ sợ là còn non không hầu hạ tốt được vị gia này a, bên trong Xuân Phong lâu này của ta mỗi một cô nương đều là nhất đẳng tuyệt sắc, nếu không ngài nhìn xem có cô nương nào vừa ý hay không?" Lệ ma ma một cách tự nhiên nghĩ đến nha đầu ở hậu viện vừa được dạy dỗ xong, nhưng giờ phút này vẫn còn có chút luyến tiếc không muốn đưa ra, đây chính là khó có được mỹ nhân a!

Nam tử nhíu mày , cực kỳ không vui, từ dưới vạt áo trước ngực móc ra một xấp ngân phiếu thật dày, lắc lắc trước mặt Lệ ma ma, hỏi: " Bao nhiêu đây có đủ hay không!"

Đùa gì chứ! Chủ tử gia của bọn hắn là cỡ nào kim tôn ngọc quý, sao có thể đến phiên đám kia kỹ nữ, liền xem như đến dạo thanh lâu, cũng nên là sạch sẽ nhất trong sạch, chưa khai bao cô nương đến hầu hạ...... A phi! Cái gì mà đi dạo thanh lâu! Đây là do chủ tử gia của bọn hắn bị kẻ xấu mưu hại! Trúng thuốc! Bất đắc dĩ! Mới đến thanh lâu!

Lệ ma ma trông thấy một xấp ngân phiếu dày lập tức mở to mắt, mau chóng dỗ dành nói: Có! Có! Còn xin mấy vị gia lên trên nhã gian trên lầu đợi một chút, nô gia lập tức liền gọi cô nương đến hầu hạ! Chức Nguyệt! Còn không mau tới dẫn mấy vị gia lên lầu!

"Ai! Tới!" Từ trong đám người có một cô nương tiến lên.

Nhất định phải là sạch sẽ nhất trong sạch cô nương, ngươi hiểu ta có ý gì! Nếu là giở trò dối trá......" Nam tử nói, đưa mắt liếc qua một tên hộ vệ kế bên, hộ vệ lập tức rút kiếm, lại một lần ngân kiếm hào quang ra khỏi vỏ.

" Dạ dạ! Nô gia đã hiểu! Nhất định không dám lừa gạt mấy vị gia!" Nếu nói trước đó Lệ ma ma còn có mấy phần tiểu tâm tư, giờ phút này cũng đã biến mất sạch sẽ.

Khúm núm cung tiễn hơn mười vị gia lên lầu, Lệ ma ma lúc này mới thở dài một cái, đối bên người đi theo bà tử thấp giọng phân phó:

"Nhanh! Tranh thủ thời gian! Đem hậu viện cái nha đầu kia thu thập ra đưa đi hầu hạ vị gia kia."

Nhưng ma ma ngài không phải......" Bà tử tự nhiên biết Lệ ma ma nói là nha đầu nào, cũng không phải chính là quất ròng rã ba ngày mới chịu thua bướng bỉnh nha đầu mà! Nhưng ma ma không phải nói muốn giữ lại để dạy dỗ cho tốt hay sao? Sao bây giờ lại muốn đưa tiếp khách rồi?

"Bớt nói nhảm! Còn không mau đi!" Lệ ma ma vội vã ngắt ngang lời bà tử nói, nàng đúng là không nỡ nha đầu kia, trong lâu cũng còn có mấy cô nương chưa khai bao, nhưng các nàng nào sánh được nha đầu kia khuynh thế dung mạo, lại nói các nàng cũng đã sớm học được các công phu trên giường để hầu hạ nam nhân rồi, vị gia kia cũng đã nói muốn trong sạch sạch sẽ nhất cô nương, Lệ ma ma một là không muốn để cho vị gia kia cầm thấy mấy cô nương này không đủ sạch sẽ, hai là cũng muốn lợi dụng vẻ tuyệt sắc của nha đầu kia để lấy lòng vị quý nhân này, nha đầu kia nếu được quý nhân ưa thích, vậy đầy trời phú quý còn không phải nằm trong lòng bàn tay nàng hay sao?