Chương 4: Có Bộ Dáng Câu Người Như Vậy

Nữ hài bị hai bà tử gắt gao kiềm giữ thân thể, có một bà tử khác giữ lấy nàng một cánh tay, xòe ra bàn tay của nàng, lộ ra ngón tay ngọc xanh nhạt tươi non.

Lệ ma ma cầm lên một cây ngân châm vừa dài vừa nhỏ, chống tại đầu ngón tay của nữ hài, cây kim châm thoáng hiện ra lạnh lẽo ngân quang thu vào trong mắt nữ hài, nữ hài cắn chặt hàm răng, tựa hồ đã cảm nhận được đau đớn khi ngân châm đâm vào tay.

Không để nàng chờ lâu, ngân châm kia quả nhiên đâm vào, một khắc châm đâm rách da này, cơn đau đớn bén nhọn cơ hồ khiến nữ hài cắn nát răng, nàng kịch liệt dãy dụa, nhưng lại bị hai bà tử gắt gao chế trụ, ngân châm không ngừng đâm vào. Cuối cùng, khi chỉ còn một phần tư đuôi châm thừa ở bên ngoài, nữ hài rốt cục nhịn đau không được nữa kêu ra tiếng:" A, không muốn......"

" Ha ha." Lệ ma ma lại cười, dừng động tác trên tay lại, ngay lúc nữ hài rốt cuộc có thể thở một hơi, Lệ ma ma vậy mà lại lấy thêm một cây ngân châm khác, đâm vào một đầu ngón tay khác.

Loại ngân châm này rất dài nhỏ, khi mới đâm vào da mới chảy ra một ít máu lúc mới bắt đầu, dù cho sau khi rút ra cũng sẽ chỉ để lại một vết thương nhỏ cơ hồ không thể thấy được, đây cũng là thủ đoạn tra tấn người của Xuân Phong lâu.

" Không muốn! Đau quá...... Không muốn......" Nữ hài nhịn không được nữa khóc lớn hô to lên, nhưng cũng không cầu xin tha thứ.

Đối với chuyện này Lệ ma ma cảm thấy rất không hài lòng, lại lấy cây ngân châm đâm vào ngón tay, tay đứt ruột xót, dù cho có quật cường thế nào đi nữa, có chịu giỏi cỡ nào đi nữa thì cũng không chịu được.

Rốt cuộc, khi cầm lên cây thứ tư đâm vào ngón tay, nữ hài cuối cùng cũng kêu khóc:" Không muốn...... cầu ngươi, không muốn...... Van cầu ngươi......" Lệ ma ma cũng tạm thời đặt cây ngân châm xuống.

" Ngươi nha đầu này thật sự là bướng bỉnh a! Nhưng ta cho ngươi biết! Trong Xuân Phong lâu này không có nha đầu nào mà Lệ ma ma ta đây dạy dỗ không được ! Bây giờ có chịu nói chuyện đàng hoàng với ta chưa?" Lệ ma ma châm chọc nhẹ giọng hỏi.

Nữ hài buông thõng đôi mắt xuống, mệt mỏi nhẹ gật đầu, nàng thật sự không chịu nổi nữa, quá đau.



" Năm nay bao nhiêu tuổi?" Lệ ma ma hỏi.

" Mười lăm......" Nữ hài run rẩy trả lời.

Tên gọi là gì?" Lệ mụ mụ lại hỏi.

"......" Nữ hài lại lần nữa trầm mặc, nàng không muốn nói ra bản thân tính danh, nàng cảm thấy phảng phất chỉ cần những người này không biết tên của nàng, cái kia tôn quý tiểu thư liền giống như chưa từng có luân lạc tới cái này dơ bẩn thanh lâu.

Lệ ma ma giận, nắm ngón tay của nữ hài đâm vào một cây ngân châm, nữ hài lại cất tiếng hét thảm.

" Diệp...... Diệp Dĩ Trân." Đáp trả là thanh âm vỡ vụn của nữ hài.

Diệp Dĩ Trân? Nghe đúng là tên nữ hài tử từ gia đình đứng đắn đặt.

" Ma ma ta đây tình tình không được tốt, sẽ không lãng phí thời gian ở đây dỗ dành ngươi nói chuyện, ngươi không ngoan ngoãn, cũng chỉ có đường ăn đau. Bất quá tên của ngươi ta chỉ cần biết cho có thôi, chỉ cần vào Xuân Phong lâu thì phải quên đi quá khứ hết thảy, các cô nương chỗ của ta đều phải theo lấy chữ Nguyệt trong tên của ma ma ta đây...... Ta sẽ lấy tên mới cho ngươi, gọi là......Thanh Nguyệt đi!" Lệ ma ma suy tư một hồi, nhìn nữ hài thanh nhuận con ngươi, liền lấy cái tên này.

"Nghe không rõ ràng sao? Không biết trả lời?" Lệ mụ mụ nghiêm nghị nói.

"Thanh...... Thanh Nguyệt nghe được." Dĩ Trân ngậm lấy nước mắt trả lời.



" Ừm...... vẫn có thể dạy dỗ được! Không ngại nói cho ngươi, nếu không phải ngươi có bộ dáng câu người như vậy, thực sự khó có được, ma ma ta đây đã sớm tùy ý tìm khách nhân mua ngươi thân xử nữ, há lại để ngươi ở đây làm càn nhiều ngày? Ngươi cũng không cần cho là ngươi thà chết không theo ta liền không làm gì được ngươi, ta cái này có một vị thuốc, gọi hoan tình tán, nữ tử nếu là ăn liền sẽ toàn thân nóng rực, hoa huyệt ngứa ngáy khó nhịn, coi như ngươi là cái gì trong trắng liệt nữ cũng chỉ sẽ trở thành một ả đãng phụ, đong đưa mông cầu nam nhân đến làm ngươi!" Lệ mụ mụ mỗi chữ mỗi câu uy hϊếp.

Lấy trân nghe những này ô uế không chịu nổi lời nói, chảy nước mắt lắc đầu, nàng ức chế không nổi mình đi tưởng tượng những lời kia , liền toàn thân rét run, như là rơi vào vạn năm hầm băng, nếu là mình thật biến thành như thế nữ tử, nàng thật hận không thể đập đầu chết lấy bảo đảm trong sạch.

Lệ mụ mụ lại là bất mãn, "Lắc đầu? Không muốn bị hạ hoan tình tán? Nếu ngươi có thể ngoan ngoãn nghe lời, ta như thế nào tuỳ tiện cho ngươi hạ dược, ngươi mỹ nhân như vậy, nếu muốn bán đêm đầu, vậy thì ma ma ta đây nhất định sẽ phải làm một trận đấu thầu lớn, người nào trả giá cao thì người đó được a, lúc đó mới không phụ tấm thân xinh đẹp này của ngươi có đúng hay không?" Lệ mụ mụ vừa nói vừa bắt đầu tưởng tượng thấy tràng cảnh lúc ấy, nghĩ đến tương lai sẽ có rất nhiều người vì nàng mà dùng bạc nện vào Xuân Phong lâu liền vui mừng, nhưng vừa quay lại liền trở nên ngoan lệ, " Nhưng nếu ngươi không nghe lời, cũng đừng trách ma ma ta đây tâm địa tàn ác cho ngươi hạ một đống thuốc, ngươi có biết ta chỗ này có một vị Trương gia, thích nhất là giống như ngươi chưa khai bao tiểu cô nương, hắn là tên rất biết cách tra tấn người, chuyện trên giường trước nay chưa hề nương tay, lần trước có một tiểu cô nương đã bị hắn chơi đùa mất nửa cái mạng, hoa huyệt đang tốt lành bị thao làm đến chảy máu không ngừng!"

Dĩ Trân tuyệt vọng lắc đầu, vội vàng nói: "Không muốn, không muốn! Ta nghe lời, ta sẽ nghe lời!" Lệ ma ma những lời kia nghe thấy lấy liền làm nàng sợ hãi đến chân run rẩy.

Lệ ma ma rốt cục có chút hài lòng, "Nghe lời là tốt, ngươi cũng không cần sợ hãi, ta sẽ không để cho ngươi nhanh như vậy liền đi tiếp khách, nhưng phải hao tâm dạy dỗ một phen, nhất định phải để ngươi trở thành tânsắc song tuyệt ở chỗ của ta, nhất đẳng hoa khôi nương tử! Nhìn ngươi bộ dáng, chắc hẳn cầm kỳ thư họa những này cũng là hiểu được một chút?"

Dĩ Trân khuất nhục gật gật đầu. Cầm kỳ thi họa nàng tự nhiên hiểu được, một tay đàn ngọc càng là đàn đến nhất tuyệt, lúc trước thường vẫn được rất nhiều người tán dương, nhưng nàng tinh thông tài nghệ lại không phải dùng để làm bán mình tiền vốn, tại thanh lâu lấy lòng nam nhân!

Lệ ma ma biết vậy lại càng hài lòng hơn," vậy thì rất tốt, hôm nay ta cũng mệt mỏi, ngươi......" Lệ ma ma còn chưa giao phó xong, đột nhiên bị một bà tử vội vã chạy vào đánh ngang.

Bà tử kia thở hổn hển, một chút cũng không dám trễ nãi, nói: "Lệ ma ma! Bên ngoài tới rất nhiều người, dáng vẻ khí thế hùng hồn, vừa tiến đến liền muốn tìm quản sự, chỉ sợ là đang muốn kiếm chuyện a! Xin ma ma ra xem một chút!

Lệ ma ma nghe vậy liền đau đầu nâng trán, tại sao mỗi ngày đều có chuyện tìm đến vậy a! Mới thu thập một cái, bây giờ lại thêm một cái!

"Mấy người các ngươi đem người thu thập xong, nhìn kỹ, đừng để chạy mất!" Lệ ma ma phân phó một tiếng, vội vàng cùng cái kia bà tử đi tiền viện hoa lâu.