Chương 6: Nhất Định Phải Hầu Hạ Vị Gia Bên Trong Này Thật Tốt

Cuối cùng Dĩ Trân cũng có thể rời khỏi cái lầu nhỏ âm u đó, nàng được đưa tới một gian tinh mỹ sương phòng, hiện tại có vài bà tử đang hầu hạ nàng thoát y tắm rửa, nàng không dám không nghe theo. Trong nước lập lờ cánh hoa hồng, lại được bỏ thêm vào nhũ dịch tinh hoa, tỏa ra nồng đậm hương hoa hồng làm say lòng người, thân thể nữ hài được tắm rửa sạch sẽ, trắng nõn da thịt càng lộ ra trơn mềm, phảng phất thổi qua liền rách.

Tắm xong lại bị mấy bà tử kéo qua loay hoay mặc quần áo, thủy hồng sắc thêu hoa mẫu đơn dạng cái yếm mặc lên người, nàng chỉ cảm thấy diễm tục, lại phủ thêm lên nhẹ tựa khói la áo mỏng váy, nàng ngơ ngác nhìn vào trong kính, chính mình đang bị từng chút từng chút khắc lên ấn ký của nữ tử thanh lâu. Trái tim kia sớm đã vỡ vụn không chịu nổi giờ đây tựa như lại lần nữa bị nghiền nát.

Đang chuẩn bị vấn lên búi tóc, cửa gian phòng bị mở ra, Lệ ma ma đi tới, gấp giọng hỏi:" chuẩn bị xong chưa? Quy nhân đang chờ kìa?" Dĩ Trân nghe xong, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Lệ ma ma, trong mắt tràn đầy không thể tin.

Cái gì mà quý nhân đang chờ nàng? Không phải đã nói sẽ không để nàng lập tức đi tiếp khách sao?

Lệ ma ma xem thường nhìn lại, nhưng vẫn là hạ giọng xuống khuyên giải:" Nha đầu, mà ma trước kia xác thực có ý định giữ ngươi lại ít thời gian nữa, nhưng hôm nay lại có vị quý nhân đã chỉ muốn trong sạch sạch sẽ nhất cô nương, ma ma ta đây cũng là chẳng còn cách nào, bất quá ngươi cũng đừng quá lo lắng sợ hãi, vị quý nhân kia cũng là tự phụ, nhìn không giống người sẽ tra tấn người khác, lại ra tay hào phóng, có thể hầu hạ dạng người như vậy cũng là phúc khí của ngươi, nếu mà có được quý nhân chiếu cố, chớ có mà quên ma ma a!"

Dĩ Trân nghe đến đây, thân thể đã không thể nào ức chế được nữa run lên.

Không được! Nàng không muốn dễ dàng như vậy liền bị ô uế!

Trong đầu kêu gào, bản năng đi trước suy nghĩ, phóng tới cửa phòng.

" Bắt nàng lại!" Lệ ma ma hô to.

Thân hình xinh xắn nhỏ nhắn như nàng sao có thể địch nổi mấy bà tử thô kệch, còn chưa bước ra cửa phòng một bước đã bị túm trở về.

Lệ ma ma mắt lạnh nhìn nàng dãy dụa, nghiêm nghị nói:" Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Lấy hoàn tình tán đến cho nàng uống!"

"Không muốn!" Dĩ Trân hô to, liều mạng dãy dụa.

Một chén nước thuốc không màu hoan tình tán được bưng tới, một bà tử bóp lấy hai má của Dĩ Trân, khiến nàng há miệng, trong nháy mắt, nước thuốc bị rót vào cổ họng.



" Ưm ưʍ...... Khụ khụ......" Nước thuốc lạnh buốt làm nghẹn yết hầu Dĩ Trân, thuốc kia tựa hồ có chút quái dị vị ngọt.

Ngã trên mặt đất gấp rút ho khan, nhưng nàng không biết, động tác càng mạnh sẽ chỉ làm tăng thêm tốc độ dược vật thẩm thấu vào trong máu, càng làm cho tác dụng thuốc được phát tán nhanh hơn.

Một lát, liền cảm thấy toàn thân nóng hổi, tứ chi hư mềm bất lực, từ sâu trong thân thể lộ ra một cỗ để nàng cảm thấy lạ lẫm khó nhịn cảm giác, kìm lòng không đặng nắm lấy cổ áo, tinh tế thở phì phò.

Lệ ma ma nhìn nàng choáng váng, khuôn mặt hiện lên đỏ bừng liền biết thuốc đã phát huy tác dụng, vội vàng kêu người đỡ lấy Diệp Dĩ Trân ra ngoài

Lầu ba.

Vén lên rèm ngọc châu cuối hành lang, nơi đó có một gian phòng khác với những gian phòng khách khác, là một lộng lẫy sương phòng, thường là nơi dùng để tiếp đón khách quý, bình thường rất hiếm khi được mở ra.

Giờ phút này trước sương phòng chỉ có bốn tên hộ vệ áo đen trấn giữ, những hộ vệ khác đã được an trí ở những gian phòng khác gần bên cạch.

" Gia, cô nương ngài cần đã đưa tới, ngài nhìn xem có hài lòng hay không?" Lệ ma ma nghiêng người sang một bên, để lộ ra nữ hài đang được đỡ lấy đứng ở phía sau.

Dĩ Trân giờ phút này thần trí đã không rõ nữa, toàn thân mềm như nước, nếu không phải được người đỡ lấy, căn bản không thể tự đứng được.

Người mà Lệ ma ma nói chuyện chính là nam tử ban nãy đỡ vị quý nhân kia —— A Bắc.

A Bắc nhìn qua, chỉ liếc một chút nhưng trong lòng đã tràn đầy tán thưởng, thật đúng là một mỹ lệ nữ tử! Hắn từ nhỏ đã đi theo hầu hạ bên người chủ tử gia, hào môn quý nữ ở kinh đô phải nói là gặp qua không ít, nhưng thực sự là chưa từng gặp qua người nào mỹ lệ như vậy!

Kỳ quái hơn chính là, trên thân nữ tử kia không có lấy nửa phần nữ tử phong trần mị tục khí, thanh thanh lệ lệ một người đứng yên tại chỗ, gương mặt có chút đỏ bừng, A Bắc không hề biết đó là do tác dụng của xuan dược, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy xinh đẹp đáng yêu.

A Bắc trong lòng cảm thấy, riêng chỉ xét về dung mạo, nữ tử này cũng coi như có chút xứng đôi với chủ tử gia của bọn hắn.



Lệ ma ma nhìn thấy trong đôi mắt của A Bắc có chút lóe ra kinh diễm, liền biết nha đầu này đã lọt vào mắt hắn.

Cũng đúng thôi! Ai có mắt mù mới không nhìn ra được đây là cỡ nào hiếm có mỹ nhân! Từ bên trong tư tâm của Lệ ma ma đã cảm thấy, chỉ cần có dung mạo tuyệt trần này của Dĩ Trân, cho dù có nhập hậu cung của thiên tử, làm phi làm tần cũng có thể!

" Ừm, còn tạm chấp nhận được." A Bắc chắn chắn sẽ không đem lời trong lòng nói ra. Sau đó hắn rút từ trong người ra một dải vải lụa màu đen đưa cho Lệ ma ma.

" Bịt mắt nàng lại."

" A...... Dạ, dạ được thưa gia." Lệ ma ma trong lòng cảm thấy quái lạ, vị quý nhân này đúng là nhiều quy củ! Làm việc kia còn cần phải che mắt.

Lệ ma ma quay lưng lại, cầm lấy miếng vải đen che lại tầm mắt của Dĩ Trân, nàng lúc này đã không nói nên lời, khó khăn lắc đầu, nhìn qua Lệ ma ma cầu xin thương xót.

" Thanh Nguyệt a, ngươi nhất định phải hầu hạ vị gia bên trong này thật tốt có biết không!" Lệ ma ma cười gian xảo nói, nhìn thấy trong mắt Dĩ Trân tràn đầy ngoan lệ thì cảnh cáo: nếu không lo hầu hạ cho tốt, thì coi chừng ta đó!

Bị miếng vải đen bịt mắt, trong chốc lát đất trời chỉ còn lại bóng tối vô tận, Dĩ Trân bị đẩy tiến vào cửa phòng, A Bắc cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại, không dám nhìn tình hình trong phòng dù chỉ một chút.

" Còn lại mấy vị gia này có muốn gọi thêm vài cô nương đến hầu hạ không nào?" Ánh mắt Lệ ma ma nhìn qua nhìn lại trên thân bốn tên thủ vệ canh cửa.

" Không cần, ngươi lui ra sau đi." A Bắc lạnh lùng nói.

" Dạ! Được, vậy mấy gia có cần gì thêm cứ việc phân phó." Lệ ma ma thu hồi tươi cười trên mặt quay người rời đi. Ha! Mấy vị gia như các ngài có sở thích nghe tiếng rên ta không quản được!

----------

Chương kế tiếp ăn thịt, nam chính lên sàn~~~~~~