Chương 3: Trên Thân Trắng Nõn Của Nữ Hài Đầy Những Vết Đỏ, Càng Làm Cho Người Ta Thương Yêu

Đứng ở một bên có một bà tử, cầm lấy roi mềm trong tay không chút lưu tình quất vào người nữ hài.

"A!" Nữ hài không đề phòng, nằm sấp trên mặt đất kêu thảm một tiếng, như thế thanh âm vừa thanh lệ dịu dàng lại vừa điềm đạm đáng yêu, giống như tiếng chim yến oanh gáy.

Ở đây cũng từng có Xuân Phong lâu dạy dỗ các cô nương không nghe lời biện pháp, vô luận mắng chửi như thế nào, kêu khóc ra làm sao, qua đi đều sẽ bị trút xuống một bình nước bưởi mật ong để bảo vệ cổ họng, không đến mức làm bị thương.

Biết rằng cái ngọt ngào cổ họng này có khi cũng là một lợi khí để lấy lòng nam nhân, các nam nhân đều thích nữ nhân lúc ở trên giường ra sức dùng cuống họng mị thanh rêи ɾỉ.

Nữ hài bị ăn đòn, thân thể càng run dữ dội hơn, lại vẫn như cũ nằm rạp trên mặt đất, che mặt không chịu cầu xin tha thứ.

Bà tử kia thấy thế càng ra sức quất nữ hài, mỗi một roi đều dùng hết toàn lực, miệng còn liên tục chửi rủa " thứ thấp hèn! Còn dám không nghe lời! Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!"

Nữ hài khó khăn lắm mới né được một đòn roi mềm, lấy cánh tay để ngăn cản, nhưng nhỏ yếu cánh tay làm sao ngăn cản được đây? Roi vẫn như cũ có thể rơi vào bất cứ một chỗ nào.

Bà tử kia cũng không mềm lòng, vẫn ra sức quất, bởi vì đây đã là ngày thứ ba, nữ hài lưu lạc đến đây đã ba ngày, cũng bị đánh ba ngày, dù cho ngày ngày có đánh quất tra tấn nàng cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời, đều nói không muốn học kỳ xảo hầu hạ nam nhân, nàng thậm chí còn không cho ai chạm vào, một lần đến gần nàng đều thét chói tai nhào vào cào người, chỉ có quất đến nỗi nào toàn thân mềm yếu bất lực không thể động, kêu đều kêu không được khi, nhóm bà tử này mới có thể cởi y phục của nàng, cho nàng uống thuốc.

Quất mấy chục cái, bà tử này cũng thấy mệt mỏi, lúc này mới dừng lại.

Lệ ma ma nhìn sang, trên thân trắng nõn của nữ hài đầy những vết đỏ, càng làm cho người ta thương yêu, mặc dù nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng lại không có rách da chảy máu, đây cũng là thủ đoạn có tác dụng của Xuân Phong lâu, roi da dùng để quất lấy vải bông mỏng bọc lại, quất lên thân vẫn như cũ đau đớn nhưng không làm rách da, chỉ xuất hiện những vệt đỏ, nhưng cũng rất nhanh sẽ tiêu hết, có một tấm da tốt đương nhiên phải giữ lại để hầu hạ khách nhân, quất xấu rồi sẽ rất đáng tiếc.

Mà nguyên bản còn đang kêu thảm thiết nữ hài khi đang bị quất cũng dần dần nhỏ thanh âm, cuối cùng hô hấp cũng nhẹ phảng phất như không, bị đánh nhiều rồi, tự nhiên nàng biết làm sao để nhịn, nhưng nếu thực sự nhịn không được, nàng liền cắn chặt môi mình, coi như cắn nát môi, miệng đầy máu, cũng không để mình phát ra một chút xíu kêu đau hoặc cầu xin tha thứ.

Lệ ma ma trong lòng cũng có chút bội phục, nha đầu bướng bỉnh nàng gặp không ít, nhưng chưa bao giờ gặp được người nào bướng bỉnh như thế này.



"Lệ ma ma ngài xem đi, nha đầu này chính là cứ như vậy, đánh như thế nào cũng không chịu chịu thua." Đứng ở một bên bà tử nói.

" Một đám ăn hại! Còn phải để ta tự mình dạy dỗ, đem người nâng dậy nhân lên " Lệ ma ma không kiên nhẫn nói.

Hai cái bà tử vội vàng đem nữ hài nâng dậy, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đối diện với Lệ ma ma. Lệ ma ma ngồi xổm người xuống ngay trước mặt nàng, lập tức sau lưng có bà tử chuyển ghế đến cho Lệ ma ma ngồi, nàng vươn tay, trên mu bàn tay có vẽ một đóa hoa thược dược màu hồng đào, ngón tay đeo móng giả nhuộm cùng màu, vén lên tóc rủ trên mặt nữ hài, một khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ lộ ra.

Đôi mày nhỏ nhắn cau lại bởi đau đớn khẽ cong lên, một đôi mắt thủy linh trong suốt, chóp mũi tinh tế ngạo nghễ ưỡn lên, trên môi anh đào khảm vải đóa huyết châu, đây là do chính nàng cắn vết thương

" Chậc, đáng thương, sao lại bẩn như vậy hả?" Lệ ma ma một tay chọc lấy thon thon cái cằm, một tay dùng khăn che, nhìn thẳng con mắt của nữ hài lắc lắc đầu, trong mắt đầy vẻ chán ghét và xem thường, phảng phất giống như gặp phải thứ gì đó dơ bẩn.

Trong mắt nữ hài thoáng chốc hiện lên bi thương.

Trước khi còn chưa lưu lạc đến thanh lâu, nàng cũng là một tiểu thư được kiều sinh quán dưỡng bên trong vọng tộc a. Mỗi ngày được cẩm y ngọc thực cung cấp nuôi dưỡng, sao từng trải qua ngược đánh cùng khinh mạn như thế này? Bây giờ như vậy, chẳng phải là bị bẩn đến như bùn đất bình thường hay sao?

" Tiểu nha đầu, ma ma ta nhìn là biết ngươi trước kia nhất định không phải là hài tiểu sống trong gia đình nghèo khó, có một thân ngạo khí như vậy...... nói không chừng vẫn là một tiểu thư nhà giàu có đúng không! Nhưng ngươi cũng phải biết, bước vào Xuân Phong lâu này của ta sẽ không còn tiểu thư hay nha hoàn gì hết, tất cả đều là kỹ nữ. Kỹ! Là dùng thân thể để hầu hạ nam nhân lấy tiền!" Lệ ma ma nhìn chằm chằm đôi mắt của nữ hài nổi chuyện .

" Ngươi không nghe lời như vậy tất nhiên là phải dạy dỗ, nếu không chọc giận khách quý của ta thì phải làm sao? Bất quá ngươi yên tâm, mà ma ta cũng không nỡ đánh tàn phế thân da mịn thịt mềm này của ngươi, nhưng ta cũng có rất nhiều cách làm ngươi đau đến lục phủ ngũ tạng nhưng không chảy máu " Lệ ma ma tiếp tục nói.

Nữ hài nghe nhưng vẫn là mặt mũi tràn đầy quật cường, không nói câu nào, không có chút nào bởi vì những lời này mà sợ hãi.

"Ha ha! Người đâu, kiềm thân thể cùng tay của nàng lại, cầm ngân châm lại đây cho ta!" Lệ ma ma cười lạnh một tiếng.