Mồng 3 tháng 12.
Đã sáu tuần trôi qua từ khi quân đoàn viễn chinh lên đường đến chiến trường phương Bắc.
“Tin thắng trận! Quân ta đại thắng! Đánh tan tám vạn quân địch, chém đầu hơn sáu vạn! Thu về hai quận ở Mạc Bắc!” Giọng tên thị vệ phấn khởi ngân lên vang vọng khắp hoàng cung.
“Bệ hạ. Trong vòng ba tuần nữa, Nhị Vương gia sẽ về đến hoàng cung!”
Lý Kiến Dân đang tản bộ trong vườn trúc bao xung quanh Thạch Liên đình, thấy tên thị vệ chạy đến báo tin, hắn cũng không khỏi bất ngờ.
Loạn tặc từ các bộ tộc man di phương Bắc lại thua nhanh chóng đến thế này ư? Tài dụng binh của Lý Cẩn quả nhiên xuất chúng như lời đồn.
“Được. Hoàng cung sẽ mở tiệc chiêu đãi Nhị Vương gia Lý Cẩn khải hoàn trở về.” Hắn phất tay, ngước mắt lên nhìn chợt bắt gặp một sắc đỏ phấp phới từ đằng xa.
“Mau đến gỡ xuống cho trẫm.” Lý Kiến Dân hạ lệnh cho một tên cận vệ. Y vội chắp tay tuân mệnh rồi nhanh chân đem sợi dây băng đỏ đã sờn cũ xuống khỏi nhành trúc.
Lý Kiến Dân cầm lấy sợi dây đỏ trong tay, trầm ngâm quan sát. Loại hoa văn thêu chỉ vàng thật lạ mắt.
Trong cung có một lời truyền miệng rằng khi một nữ nhân đem huý danh của bản thân và đối tượng của mình viết lên một mảnh vải đỏ và buộc lên bất kì nhánh trúc nào nào trong vườn bao quanh Thạch Liên đình, có thể hiểu rằng mảnh vải đỏ tượng trưng ước nguyện tình cảm của nữ nhân nọ dành cho vị nam chủ nhân của huý danh ấy.
Lý Kiến Dân nhếch môi cười, dù sao đó cũng là những câu chuyện xưa cũ của các cung quan già thường kể để ru ngủ các tiểu công chúa.
Nhưng sự hiếu kì đã chiến thắng. Lý Kiến Dân từ tốn mở từng nếp gấp của mảnh dây đỏ thêu họa tiết hoa bằng chỉ vàng. Thật không ngờ, bên trong cư nhiên lại có hai dòng chữ mực đen được viết khá nguệch ngoạc, như dòng chữ của một tiểu hài.
Lý Kiến Dân chợt thót người nhìn chằm chằm vào mảnh vải trong tay.
Vị Thái giám tổng quản đứng cạnh nhận thấy Hoàng thượng bỗng trở nên trầm tư từ khi cầm lấy mảnh vải, y bèn lén ngước lên nhìn, thấy sắc mặt chủ nhân có chút tái.
“Bệ hạ. Tiết trời ngày càng trở lạnh. Thần e sợ nó sẽ tổn hại đến long thể bệ hạ. Xin Người hãy nhanh chóng hồi điện…”
Mặc kệ lời khuyên của vị Thái giám, Lý Kiến Dân không nói lời nào, hắn nắm chặt lấy sợi dây vải trong tay vội vàng rời đi. Sắc mặt hắn trầm xuống khiến Thái giám tổng quản bắt đầu cảm thấy run sợ.
Y đổ mồ hôi hột. Lại sắp có biến nữa đây.
•
Rầm!
Cánh cửa gỗ sờn cũ của gian phòng ở Lãnh cung gãy thành từng mảnh vụn. Lý Kiến Dân không chút chần chừ xông vào, ánh mắt sắc bén quét một lượt khắp gian thấy nàng đang ngồi bên bàn gỗ bàng hoàng nhìn hắn bước đến.
Như một phản xạ tự nhiên, nàng vội bật người dậy lùi lại về phía trường kỉ. Nàng biết, võ công của hắn cao cường xuất chúng. Lĩnh trọn một quyền là mất mạng như chơi.
“Đây là cái gì?” Lý Kiến Dân đưa mảnh vải đỏ lên trước mặt nàng, ánh mắt phẫn nộ như muốn nghiền nát vật đó trong tay.
“Đó là…” nàng khựng lại, liền sau đó vội đưa tay giật lấy, nhưng Lý Kiến Dân đã nhanh tay hơn khiến nàng mất đà, ngã khuỵ xuống đất.
“Mảnh vải này là của nàng.” Hắn cười nhạt, sau đó hạ người xuống đối diện với nàng, “Hoa văn đặc trưng của Hãn tộc, lại còn thêu chỉ vàng.”
“Tại sao lại viết vào?” Hắn ném mảnh vải xuống đất, “Huý danh của Nhị Vương gia. Tại sao lại xuất hiện ở đây?!
Nàng liền ngẩng mặt lên, đôi mắt xanh mở to ngạc nhiên nhìn trân trân vào mảnh vải trước mặt. Chính nàng cũng không hiểu, tại sao lại là tên của Nhị Vương gia?
“Lý Cẩn y chuẩn bị khải hoàn trở về, nàng vui rồi chứ?!” Lý Kiến Dân giẫm lên mảnh vải. Hắn siết lấy cằm nàng, giọng nói đã pha lẫn đau đớn và phẫn nộ.
Nàng liếc nhìn sang mảnh vải, quả nhiên có húy danh của nàng và Lý Cẩn, nhưng điều duy nhất trong kí ức của nàng là ngày ấy chính tay nàng viết tên mình và…tên hắn.
Nàng ngước nhìn lên nam nhân trước mặt mà không khỏi xót lòng.
Nét chữ nguệch ngoạc thế này, chắc chắn không phải do Lý Cẩn viết. Lại nói, mảnh vải trông thật mới…Là do có người cố tình ám hại nàng sao?
Nhưng sự tình đã đến thế này, càng giải thích, càng rắc rối, nhất lại khi hắn đã không còn tin tưởng nàng. Hơn nữa, mảnh vải mà nàng viết năm ấy, cũng không biết có còn hay không…
Lý Kiến Dân quan sát nét mặt của nàng, vẻ cam chịu ấy, hắn không thể chịu được.
“Sau cùng thì…mục đích của nàng cũng là vì quyền lực. Chẳng phải đó là lý do vì sao Hãn Đại vương lại mang nàng đến Thiệu quốc để diện kiến phụ hoàng mặc cho tuổi nàng còn nhỏ và đường xa núi hiểm?”
Nàng vẫn không nói lời nào.
Phải, lúc ấy, tuy còn nhỏ nhưng nàng đã hiểu chuyện. Nữ nhân của tộc nàng, những cô gái có đôi mắt xanh đặc trưng và mái tóc dầy màu ánh kim tuyệt sắc, hằng năm họ đều có một chuyến đi xa và không bao giờ trở về. Nhưng cũng vì thế mà thế lực của phụ thân nàng ngày càng một vững mạnh ở phương Bắc.
Ngày phụ thân mang nàng đến Trung Nguyên, nhìn ánh mắt của người, nàng đã hiểu. Đây sẽ là lần cuối nàng được đặt chân trên vùng thảo nguyên của cố hương Mạc Bắc.
“Mạn Châu Sa, giúp phụ vương một việc, có được không?”“Việc này thật quá sức các đại ca của con. Bọn nó đều làm không nổi.”“Thử xem Châu Sa có mang lại thể diện cho phụ vương không?”Hàng mi cong cong của nàng khẽ lay động, sống mũi dần ửng hồng. Nhưng nàng đã ngăn lại, nuốt ngược vào trong chôn sâu đến tận đáy lòng.
Lý Kiến Dân nhận thấy nàng im lặng, một phần trong tim hắn cũng thắt lại, bàn tay vô thức vò nhăn vạt áo. Nhưng hắn cũng tàn nhẫn gạt chúng đi, và mục đích và lợi ích trước mắt, có những hy sinh là có thể chấp nhận được.
“…tham vọng quyền lực, đó cũng là bản chất của tộc người Hãn các ngươi. Và nhìn xem, cuộc thanh trừng đó chính là hậu quả Hãn quốc phải nhận lấy.” Hắn đứng thẳng người dậy, xoay lưng chuẩn bị rời đi, nhưng cuối cùng lại nán lại nói lời cuối cùng.
“Lý Cẩn…y sẽ được trẫm chiêu đãi xứng đáng.” Dứt câu, hắn liền cất bước rời đi. Khi bước qua Thái giám tổng quản, hắn nghiêng người nhỏ giọng, ánh mắt vô tình không chút sắc ấm.
“Hãy để lịch sử ghi lại, Hãn tộc đã bị tận diệt vì tội mưu phản. Ngay cả một kẻ cũng không chừa dù ở Mạc Bắc, đất Trung Nguyên, và ngay cả trong hoàng cung Thiệu quốc.” Lý Kiến Dân lạnh giọng, âm sắc khiến đối phương không khỏi run sợ, “Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Thái giám tổng quản nuốt nước bọt, lòng y cảm thấy tội lỗi, đau xót. Bây giờ y thật hận bản thân, hận phận Thái giám đã từng chăm sóc và nhìn hai tiểu hài này lớn lên, để rồi cũng chính thân phận này buộc y phải làm việc đau lòng này.
“…Hồi bệ hạ, hạ thần đã hiểu.”
•
Một tên tiểu thái giám trong đoàn tùy tùng của Lý Kiến Dân đã nghe được hết sự tình tự nãy, sau đó liền quay về tẩm cung của Chu Ân Ân bẩm báo.
Chu Ân Ân nghe xong không khỏi nở nụ cười thỏa mãn.
Qủa nhiên không uổng công nàng ta cho người theo dõi Nhị vương gia, không uổng công sức bao ngày khi vào ngày quân viễn chinh xuất chinh đến phương Bắc, tay chân của nàng ta phát hiện được sự tình mảnh vải đỏ đã níu chân Nhị vương gia một lúc ở vườn trúc Thạch Liên đình.
Mảnh vải thật đã sờn cũ của năm ấy, Chu Ân Ân đã cho người mang đến hỏa lò trong cung.
•
Đêm đến, hoàng cung Thiệu quốc vẫn đang chìm đắm trong tĩnh lặng. Bức tường thành sừng sững bao xung quanh ám một sắc màu đen kịt, và ánh trăng bấy giờ cũng đã bị mây mờ che mất dạng.
Chợt trên bầu trời xuất hiện hàng ngàn mũi tên phóng đến, xuyên qua đám mây đen trên bầu trời rồi lao đến những thân ảnh đã bắt đầu di chuyển hỗn loạn trên tường thành…
“Bệ hạ! Bệ hạ!” Một tên thị vệ hốt hoảng xông vào thư phòng của hắn. Mấy đêm nay không hiểu vì sao hắn không thể yên giấc, nên đành đến phê tấu chương để gϊếŧ thời gian.
“Mau nói! Có chuyện gì?” Từ trong thư phòng hắn đã thấy hàng chục ngọn đèn đuốc được đốt lên trên tường thành và dần lan xa đến hàng vạn lí. Đã rất lâu rồi từ lần cuối cùng những ngọn đèn đuốc ấy được sử dụng, có thể nói là, từ thời Hoàng tổ phụ hắn đánh tan quân tàn dư của tiền triều cho đến nay…
“Hồi bệ hạ, quân của các bộ tộc ở Mạc Bắc đang tiến đánh hoàng cung! Hiện quân ta đang hỗn chiến ở cổng thành!”
“Cái gì?! Chẳng phải Lý Cẩn đã đánh tan chúng ở chiến trường phương Bắc rồi sao?!”
“Hồi bệ hạ…” Tên thị vệ toát mồ hôi, hai bàn chân run rẩy nhưng vẫn cố gắng quỳ vững trước mặt Hoàng thượng, “Nhị Vương gia Lý Cẩn…là người cầm đầu quân Mạc Bắc tiến đánh hoàng cung.”
•